Một đám La Hán đại tiên sôi nổi khinh thường, bọn họ là ai? Bọn họ là thần tiên không dính khói lửa phàm tục! Sao có thể làm cái chuyện giựt tiền như vậy?
Tuy rằng vô cùng hâm mộ pháp khí đại nguyên bảo trong tay Thần Tài. Nhưng mà…
Bọn họ cũng có phong độ!
“Tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng bản thân có mấy đồng tiền dơ bẩn, ta khinh!”
Mười tám vị La Hán, ngươi một lời ta một câu, Thần Tài bị bọn họ vây ở giữa, cãi cọ ầm ĩ, một câu cũng nghe không rõ ràng lắm, thật vất vả mới nghe được một chút lại bị người khác nói chen ngang.
Sợ là có quan hệ tới một tín đồ?
Đám La Hán này đó từ khi nào mà có tín đồ?
Thần Tài khinh thường hừ lạnh nói, người thờ phụng La Hán, so với cô gái ngốc thường xuyên tới điện Thần Tài của hắn quỳ lạy kia không hề thua kém!
“Tránh ra, nhường một chút!” Thần Tài lạnh nhạt mở miệng, một gương mặt tuấn mỹ vô song, rất xứng với bộ dạng lãnh khốc vô tình kia.
Chúng La Hán run run, không tự giác tránh ra một con đường, để Thần Tài đi qua.
“Vắt cổ chày ra nước.”
“Vắt chày ra nước.”
“Tham cung phụng…”
Lăn qua lộn lại cũng chỉ có thể có mấy câu như vậy có thể mắng, một đám La Hán chậm rì rì đi vào trong đại điện, nơi tổ chức bữa tiệc của chúng tiên, cả đám ngồi xuống. Mồm năm miệng mười thảo luận.
Thần tiên trăm ngàn năm tịch mịch, bát quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3089062/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.