Sau khi đem Thần Tài đưa vào bệnh viện tâm thần, Chiết Chi không chú ý một chút, liền té vào trong cống thoát nước, nắp cống thoát nước không biết bị ai trộm đi, thời buổi này ăn trộm đã không thỏa mãn việc cống ngầm có nắp che rồi sao?
Một khối sắt vụn như nắp cống thoát nước cũng muốn lấy đi?
Chiết Chi một chân dẫm hụt, trật chân, khập khiễng về nhà, bị chó đuổi theo nửa con phố…
Xui xẻo, tất cả đều do một phút lơ đãng.
Chờ đến lúc cô thu thập xong mọi thứ, ngồi dưới sàn nhà xoa rượu thuốc, thì mẹ nuôi đi vào trong phòng.
“Chi Chi à.” Vương Quế Phân nhìn Chiết Chi, có chút đau lòng gọi.
“Mẹ, mỗi lần mẹ kêu con là Chi Chi, con đều cảm thấy mẹ giống như đang kêu con chuột, mẹ có muốn suy xét đổi cách gọi hay không?” Chiết Chi tính toán thương lượng đàng hoàng với Vương Quế Phân.
Vương Quế Phân gật gật đầu: “Chiết Chiết à…”
Chiết Chi: “…”
Cái tên xui xẻo này rốt cuộc là ai đặt vậy?
“Mẹ, mẹ vẫn nên kêu Chi Chi đi.” Chiết Chi không muốn nói chuyện nữa.
“Đứa nhỏ này, một cái tên mà thôi, làm gì cần để ý nhiều như vậy?” Vương Quế Phân có chút oán trách, nhìn vết sưng đỏ trên chân của Chiết Chi vẫn có chút đau lòng.
“Chi Chi, thật ra con đúng là con cái nhà có tiền, nếu không con vẫn nên trở về tìm cha mẹ ruột của con đi.” Vương Quế Phân nhìn Chiết Chi từ nhỏ thức khuya dậy sớm làm công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3089047/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.