Chiết Chi nghĩ mà sợ: Thần Tài, có phải không còn sống được bao lâu hay không?
Vào ban đêm, Chiết Chi ngủ một giấc ngon lành, mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng, cái gì cũng có!
Có Mao gia gia cô yêu nhất! Mao gia gia, trong hơn hai mươi năm nhân sinh của Chiết Chi, thành công trở thành nam nhân cô yêu thương nhất!
Cô chấp niệm đối với Mao gia gia, từ trước giờ còn cao hơn chấp niệm đối với cao phú soái.
Cao phú soái chỉ tồn tại trong ảo tưởng, Mao gia gia thì tương đối hiện thực.
Sinh hoạt mỗi ngày của Chiết Chi đều không nhấc lên gợn sóng, ngoại trừ việc ngẫu nhiên xui xẻo một chút, cô không cảm thấy cuộc sống có gì không bình thường.
Sáng nay ra cửa đi làm.
Hôm nay vẫn chuẩn bị hành trình ra ngoài theo thói quen, lúc bước ra cửa cô nhìn thấy một chiếc túi xách màu đen, cô cảnh giác nhìn xung quanh, đối với mấy đồ vật không biết từ đâu ra này, Chiết Chi kính nhi viễn chi1, dựa theo trình độ xui xẻo của cô, bên trong nếu không phải độc phẩm thì chắc chắn là đồ buôn lậu, cô không muốn tốn một ngày đi đến cục cảnh sát đâu!
Chiết Chi đi vòng qua, Thần Tài nhìn thấy một màn như vậy từ trong gương, cảm thấy bản thân bị lừa rất thảm, vô cùng phẫn nộ: “Văn Khúc, người này rõ ràng là không thích tiền, đặt một bao tiền trước mặt như vậy mà không hiếm lạ gì, có phải là đồ ngốc hay không?”
Văn Khúc Tinh cầm theo một quyển sách xuất hiện, thi đại học tuy rằng đã kết thúc, nhưng mà đây cũng là lúc phải công bố thành tích, hắn lại phải bắt đầu bận rộn, một đám tín đồ bắt đầu dò hỏi xem kết quả thế nào để quyết định có nên tiếp tục đi học hay không, đây là vấn đề liên quan đến tiền đồ, Văn Khúc Tinh rất bận.
Hắn nhìn Thần Tài, cảm nhận sâu sắc sự bất công của thế gian, có vài thần tiên hưởng thụ cung phụng, vẫy vẫy tay liền có thể giải quyết phiền toái của tín đồ, tín đồ vui vẻ, hắn cũng nhẹ nhàng, giống như Thần Tài.
Ngược lại với Thần Tài hưởng thụ cung phụng, có nhiều thần tiên phải vắt hết óc, sầu đến bạc tóc, giống như hắn.
Thiên Đạo bất công.
“Cô ấy sợ đó là bẫy, việc này trước kia cũng từng có, cô ấy bị người ta lừa vài lần, ngay cả bọn buôn người cũng từng dính, hơn nữa còn khiến bọn buôn người đó bị lây xui xẻo, hết té ngã rồi lại bị thương, sau đó phải đem A Phủ trả lại cho bà ăn mày.” Văn Khúc Tinh tùy ý trả lời, dùng bút đỏ chấm điểm vào xấp bài thi.
Thần Tài: “…”
Chuyện này đã không thể dùng lý lẽ bình thường để giải thích nữa rồi.
Thần Tài định tự mình ra trận.
Hắn ôm đại nguyên bảo của mình, hờ hững đi ra cửa, Văn Khúc Tinh tinh mắt gọi người lại: “Đứng lại đừng chạy, mau lại đây giúp ta chấm bài, ta bận đến điên, vậy mà ngươi lúc này còn dám lén trốn đi?”
Thần Tài nhàn nhạt liếc hắn một cái, cười nhạt: “Ta chỉ biết rải tiền, ngươi xác định muốn ta hỗ trợ?”
Văn Khúc Tinh tưởng tượng đến cảnh đám học sinh của hắn, vốn đang toàn tâm toàn ý chuyên tâm đọc sách, bị Thần Tài chen vào, cho một đêm phất nhanh, từ nay về sau cuộc đời đi đến đỉnh cao, coi thành tích là cặn bã?
Thế này sao mà được?
Thân là Văn Khúc Tinh, sao lại có thể để chuyện như vậy phát sinh?
“Đi mau đi.” Văn Khúc Tinh không muốn giữ Thần Tài thêm một giây nào nữa, tên này rõ ràng chính là chướng ngại vật của học sinh mà.
Chướng ngại vật Thần Tài bị đá đi, hắn bắt đầu theo dõi Chiết Chi, Chiết Chi nhỏ bé đáng thương trước sau như một, sinh hoạt theo một thói quen nhất định, xui xẻo một ngày hai mươi bốn giờ không trùng lặp.
Chiết Chi hôm nay đi làm ở một cửa hàng thức ăn nhanh, làm công việc thu tiền trong cửa hàng. Bởi vì còn chưa tới giờ cơm, bên trong chỉ có lác đác vài người, Chiết Chi nhanh chóng nhìn thoáng qua mâm đồ ăn, sau đó mân mân mê mê tính tiền trên máy.
“Alipay hay là WeChat?” Giọng nói Chiết Chi vang lên, sau đó người đối diện nói nhanh cái gì đó, đưa điện thoại tới trước mặt Chiết Chi.
Thần Tài đứng ở một bên thấy rõ ràng, thu tiền? Đây là một công việc không tệ, hắn còn nhớ rõ rất nhiều năm trước, hắn có một tín đồ là trưởng phòng kế toán, là một tín đồ vô cùng thành kính, tâm tư thuần lương, Thần Tài ra tay một phen, cuối cùng trở thành nhà giàu số một cả một phương.
Thu tiền cùng với trưởng phòng kế toán, cũng không khác nhau lắm.
Hắn nỗ lực nhớ lại xem ngày đó mình đã giúp vị trưởng phòng kế toán kia như thế nào. Hình như là tạo ra một phân thân, dùng danh nghĩa kế toán thu chi ra một chút bạc.
Hiện giờ bản gốc là hắn đang ở chỗ này, không cần thiết phải tạo ra phân thân.
Hắn tùy ý chọn vài món thức ăn, biến ra một cọc tiền đi về phía quầy thu ngân: “Tính tiền.”
Chiết Chi đầu cũng không nâng, chuyên chú nhập đơn đồ ăn: “Hai mươi tám tệ, Alipay hay là WeChat?”
Giọng nói không có độ ấm, Thần Tài cũng không phải tới cùng cô ôn chuyện, không để ý tới thái độ của Chiết Chi, đến trước mặt cô đưa ra một cọc tiền: “Không cần thối lại.”
Chiết Chi: “…”
Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy? Đứa con ngốc của nhà giàu nào đến đây phá của? Ngày hôm qua mới vừa tiễn đi một tên bệnh tâm thần, hôm nay lại tới một tên nữa? Bỏ ra một trăm tệ nói không cần thối thì chính là thổ hào, còn mà cầm một xấp tiền mặt kêu rằng khỏi thối thì chính là đồ ngốc.
Chiết Chi ngẩng đầu, muốn nhìn xem là con trai ngốc nhà ai.
À.
Hóa ra thế giới này vẫn bình thường, con trai ngốc hóa ra là tên thần kinh hôm qua.
“Tiên sinh, ngài đừng gây trở ngại cho công việc của tôi được không? Hai mươi tám tệ, chỉ cần một tờ là đủ.” Chiết Chi từ trong xấp tiền mặt rút ra một tờ, thối lại tiền lẻ cho hắn.
Thần Tài nhìn tiền ở trong tay, cảm thấy đau đầu, lần thứ hai! Vậy mà liên tiếp hai lần, hắn thân là một Thần Tài, vậy mà không thể đưa tiền ra ngoài. Đây rõ ràng chính là vũ nhục chức vụ của hắn.
“Không cần, cho cô hết, hôm nay tôi muốn phá sản.” Sắc mặt Thần Tài có chút không tốt, có vẻ không thể chấp nhận nổi việc mình bị đối xử như vậy.
Chiết Chi nhìn Thần Tài, nhận ra một vấn đề, hình như cô lại xui xẻo nữa rồi.
Nếu không thì sao tên thần kinh này không tìm người khác, mà cứ nhất quyết tìm đến cô?
Cô quyết định hôm nay sau khi tan làm phải đi lễ bái, dù hôm nay không phải ngày đi chùa miếu.
Chiết Chi thở dài một hơi thật sâu, nhân sinh trên đời luôn tồn tại những thứ khác người, huống chi cô còn xui xẻo như vậy, vì thế, cô ở trước ánh mắt kiêu ngạo lãnh diễm của Thần Tài, gọi 110.
------
¹kính nhi viễn chi: nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn lại gần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]