Hoa Cường và Hoa Tư Hàm đều ngây ngốc nhìn nhau, không ai nói được lời nào, Hoa Cường nắm chặt xấp hồ sơ.
“Không có khả năng!”
“Đây là giả!”
Hai cha con đồng thời mở miệng, không ai tin đây là sự thật, nhưng sự thật lại đang bày ra trước mắt, mặt trên còn có chữ ký của Hoa Tư Điềm, thời điểm là trước khi Hoa Tư Điềm trở về nhà một năm.
Hai người đều là tinh anh trong giới thương trường, chỉ số thông minh không thấp, thấy xấp văn kiện này thì chỉ có thể nghĩ đến một việc, làm gì có ai đang êm đẹp lại chạy tới bệnh viện chỉnh dung cơ chứ? Mà cho dù có nguyên nhân, dựa theo năng lực của Hoa thị, tất nhiên sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho Hoa Tư Điềm.
Không cần thiết phải giấu diếm như vậy.
“Ba, không thể nào.” Hoa Tư Hàm rõ ràng không tin những việc này: “Ba, chúng ta và Điềm Điềm đã làm xét nghiệm ADN, con bé là em gái con, là con gái của ba mà!”
Hoa Cường cảm thấy có chút đau đầu, ông lục lọi trong trí nhớ: “Năm đó chúng ta đúng là đã làm xét nghiệm ADN, nhưng mà, nhưng mà…”
Nhưng mà xét nghiệm ADN là thật hay giả, ông không biết, dù sao thì quá trình xét nghiệm ADN cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến bọn họ phải mất nửa tháng mới nhận được kết quả.
Cho nên Hoa Cường cũng không dám cam đoan rốt cuộc chuyện là như thế nào.
Lúc này ông bỗng nhiên nhớ đến cô gái tên là Chiết Chi kia: “Chiết Chi đâu? Đang ở đâu?”
Hoa Tư Hàm trong nháy mắt không hiểu được vì sao Hoa Cường lại nhắc tới Chiết Chi, cô liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ hẳn là đang tan làm.”
“Gọi điện thoại đến công ty, hỏi xem nhà Chiết Chi ở đâu.” Trong lòng Hoa Cường dường như có đáp án đang nhảy nhót, đè ép đến khó chịu, ông muốn biết đáp án, nhất định phải biết đáp án.
Ông cảm thấy ý niệm trong lòng mình vô cùng hoang đường.
Hoa Tư Hàm vội vã đi gọi điện thoại, sau khi trợ lý nghe xong thì nói với Hoa Tư Hàm, Chiết Chi đã mất tích. Bạn trai cô ấy có tới đây tìm, nói rằng buổi tối cô ấy không về nhà.
Hoa Cường đồng thời nghĩ đến việc phải làm xét nghiệm ADN, lập tức hỏi địa chỉ nhà Chiết Chi, bảo Hoa Tư Hàm đi tìm dấu vết.
Sắc mặt Hoa Tư Hàm tái nhợt gật đầu, Hoa Cường nghĩ cái gì thì cô cũng đang nghĩ đến cái đó, huống chi sau khi Hoa Tư Điềm thấy Chiết Chi thì rất kinh ngạc, sau đó còn buột miệng thốt ra: Sao tôi có thể là con gái bà ăn xin được?
Những lời này càng nghĩ càng khả nghi.
Hoa Tư Hàm chạy đến công ty tìm dấu vết của Chiết Chi, công ty đã báo cảnh sát, cảnh sát ở hiện trường thu thập chứng cứ, ly nước còn chưa rửa sạch, chứng tỏ cô đã vội vã rời đi, trợ lý nói rằng lúc ấy Chiết Chi nhận được một cú điện thoại rồi mới đi.
Theo Hoa Tư Hàm biết thì Chiết Chi không có bạn bè gì, chỉ có một bạn trai và một người mẹ nuôi, người bạn trai cũng đang phát điên đi tìm người, vậy người duy nhất có thể gọi điên thoại cho cô, chỉ có bà mẹ nuôi kia.
Hoa Tư Hàm lại nghĩ tới tiếng phụ nữ kêu cứu trong điện thoại của Hoa Tư Điềm, cô không nhịn được mà đem các sự việc chồng nên nhau, đôi tay run rẩy bấm điện thoại gọi cho Hoa Tư Điềm, lại nhận được thông báo đã tắt máy.
Tắt máy, ngay cả định vị cũng không dùng được.
Hoa Tư Hàm nhìn thấy cái lược gỗ nhỏ trên bàn làm việc, ma xui quỷ khiến ở dưới mi mắt cảnh sát trộm một sợi tóc…
Li Nguyệt đã tìm được vị trí của Chiết Chi, cô bị Vương Quế Phân và Hoa Tư Điềm lừa nhốt trong một cái xưởng. Khi Thần Tài thấy được vị trí của Chiết Chi, thở dài nhẹ nhõm rồi định chạy đến cứu người, đã bị Li Nguyệt ngăn lại: “Hoa Tư Hàm và Hoa Cường đã bắt đầu hoài nghi, chúng ta ở chỗ này trông chừng, bọn họ chắc chắn có thể tìm được A Phủ, sau đó khôi phục thân phận cho A Phủ, không phải rất tốt sao?!”
Thần Tài lại không nghĩ như vậy: “Lỡ như có sự cố ngoài ý muốn thì sao?”
“Có thể có chuyện ngoài ý muốn gì?” Li Nguyệt có chút bất đắc dĩ: “Dù sao chúng ta cũng không thể nhúng tay quá nhiều ngươi có biết không? Nếu chúng ta nhúng tay quá sâu, sẽ bị hoài nghi! Chúng ta ở chỗ này nhìn chằm chằm, sẽ không để hai kẻ kia làm hại A Phủ.”
Thần Tài vẫn không đồng ý, dù sao thì việc ngoài ý muốn cũng nhiều như vậy, còn không phải bởi vì hắn tự cho mình là thần tiên, cho nên thả lỏng cảnh giác, mới để Chiết Chi lâm vào tình cảnh thế này sao?
Lúc hắn mới xuống, biết Chiết Chi là A Phủ, lại nghĩ rằng cho dù nàng ấy có luân hồi chuyển thế, nàng vẫn là A Phủ, nhưng bọn họ lại quên mất một việc, luân hồi chuyển thế, cũng có nghĩa những ký ức cũ đã không còn một mảnh, làm sao có năng lực tự bảo vệ mình, hiện tại bọn họ chính là phàm nhân.
Phàm nhân sẽ sinh lão bệnh tử, sẽ trải qua ái hận biệt ly.
Nàng còn luân hồi chuyển thế một ngày, thì thân phận nàng sẽ vẫn không phải là A Phủ.
Nàng sẽ là Chiết Chi, sẽ là người khác, nhưng sẽ luôn không phải là A Phủ tùy ý tiêu sái ở trên trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]