Khói đặc cuồn cuộn từ bên ngoài ùa vào, hắn ôm chặt Chiết Chi, giống như ôm lấy trân bảo đã mất vừa tìm lại được, ký ức dồn dập hiện lên che trời lấp đất.
Người trong trí nhớ năm đó, tùy ý tiêu sái quỳ ở bên cạnh hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh đối mặt với chúa tể Thiên Đình.
Những lời nói năm đó của nàng còn văng vẳng bên tai: Không sai, một mình ta làm.
Không có người hợp mưu, tất cả đều là lỗi của ta.
Nàng đã đem mọi trách nhiệm ôm hết vào người.
Lúc ấy hắn đã làm gì?
Lúc ấy cái gì hắn cũng không làm, bởi vì A Phủ không cho phép, hai người kia cũng không cho phép, bọn họ đem mọi tội lỗi của hắn tẩy trắng sạch sẽ, biến hắn thành người ngoài cuộc, mọi lời khai đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Chỉ tiếc…
Vị kia không dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Ngoại trừ Li Nguyệt, kết cục của ba người bọn họ đều chẳng ra làm sao. Khuê Túc và A Phủ nhập luân hồi mấy ngàn năm, một người mỗi ngày đều phải ứng phó với vấn đề liên hôn gia tộc, một người mỗi ngày cầu thần bái phật. Thiên Đế hạ ấn chú lên người Li Nguyệt, không thể lại gần Khuê Túc, nàng ấy chỉ có thể mỗi ngày ngồi xổm trong quán bar cắn hạt dưa. Tuy rằng hắn không nhập luân hồi, nhưng sống không khác gì một cái xác không hồn.
Hắn quên hết mọi thứ, sống trong một quá khứ do Thiên Đế bịa ra…
Nếu không phải bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3088996/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.