Có vẻ như mấy lão già tài năng hơn người đều rất quái gở, thích ra vẻ thần thần bí bí và làm khó người khác. Tôi nhìn ông lão trước mặt, thu lại mấy giọt lệ vừa định nhỏ, thở dài rồi đứng lên chào:
- Vậy cháu về đây ạ, ông nhớ giữ ấm, trời sắp trở lạnh rồi.
Ông ta không có vẻ gì như muốn cản, chỉ nhướn đôi mày:
- Bỏ cuộc sớm thế?
Tôi lễ phép thưa:
- Trần Cụ bảo cháu ông từng dạy hắn. Tiên sinh cũng bảo trước đây hai người có giao tình. Nếu ông đã biết thân phận của cháu mà vẫn đuổi cháu về thì hẳn là ông có lý do riêng. Chế tạo vũ khí cho quân đội là chuyện sống còn, cháu không thể giao cho một người không nguyện ý làm được ạ. Cháu xin lỗi vì đã quấy rầy ông!
Tôi cúi chào, quay người bước ra khỏi bếp.
- Lão biết nhóc bao giờ? – Bước chân tôi liền sững lại. – Cháu còn chưa nói cháu là gì của Trần Tung?!
Tôi lập tức xoay lại phía ông lão, cố giấu vẻ vui mừng:
- Thưa, tiên sinh là anh rể, cũng là thầy của cháu.
Gương mặt khắc khổ lại giãn ra với nụ cười sảng khoái:
- Thằng ranh này cũng tìm được truyền nhân rồi đấy!
Tôi há hốc mồm vì lần đầu nghe có người gọi lão già khó tính đức cao vọng trọng kia là "thằng ranh". Không nén được tò mò, tôi hỏi:
- Ông với tiên sinh nhà cháu thân lắm ạ?
Ông lão hất hàm về phía bên kia chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nien-hoa/2955438/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.