Đúng lúc Từ Duy từ ngoài cửa đi vào thấy hắn thì ngạc nhiên: "Ủa, Nguyên Dương, tới lúc nào vậy?"
Nguyên Dương hạ thấp giọng nói: "Khoảng một tiếng trước... Tôi muốn gặp Liễu Trâm..."
"Phu nhân họp xong từ 30 phút trước rồi, bà ấy đang nghỉ trong phòng làm việc, tôi dẫn cậu lên."
Nguyên Dương không nói gì, Từ Duy nhận ra điều bất thường: "Cậu sao vậy, có gì không ổn à?"
"Không sao..."
Hắn lắc đầu nhưng nét mặt buồn bã, Từ Duy vừa nhìn đã nhận ra ngay. Anh ngoảnh sang liếc mấy nữ nhân viên kia: "Mấy cô tự giác kiểm điểm bản thân đi!"
Mấy nữ nhân viên cứng họng đến mức căng thẳng, khi Từ Duy và Nguyên Dương đi vào thang máy rồi thì mới thở dài kêu than: "Trời ơi... chẳng phải phu nhân rất ghét thằng nhóc đó sao? Cả công ty đều biết mà... sao anh trợ lý của phu nhân lại bênh vực nó thế??? Lần này thảm rồi..."
***
Trong lúc chờ thang máy đi lên, Từ Duy khẽ nói: "Cậu đừng để ý đến mấy lời nó đó, thật ra... phu nhân không ghét bỏ gì cậu đâu, chỉ là..."
Từ Duy đang cố giải thích nhưng nét mặt im lìm của Nguyên Dương làm anh lúng túng không biết diễn tả lời nói thế nào.
Lên đến nơi, Từ Duy nhanh chóng bước ra mở cửa phòng làm việc của Liễu Trâm.
"Phu nhân, Nguyên Dương tới gặp ngài ạ."
Liễu Trâm ngồi trên ghế sô pha đang thưởng thức ly trà hoa cúc. Nghe vậy, bà đặt ly trà xuống, ánh mắt ngẩng lên nhìn thấy Nguyên Dương đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhung-ngay-vo-lo-vo-nghi/2589559/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.