Chương trước
Chương sau
Edit: Thanh Y Dao

Beta: Maria, Sherlyn



Theo lý mà nói thì Chu Vấn Độ không có Wechat của Dương Đình Đình, nhưng anh ấy lại biết bình luận kia của tôi, còn nói bóng nói gió hỏi tôi định bao giờ kết hôn, còn chuẩn bị cả quà tặng bố mẹ tôi, cho tôi xem rồi hỏi tôi có đủ không.

“Anh gấp quá.”

Chu Vấn Độ mang những thứ đó để vào trong cốp xe, đặt balo đựng mèo lên ghế sau, cũng không phủ nhận lời tôi nói, mở cửa ghế sau, đứng dựa vào cửa nói với tôi: “Nếu em đợi bốn năm thì em cũng sẽ sốt ruột thôi.”

Bốn năm gì cơ?

Tôi ngây ra, nhưng hỏi thế nào anh ấy cũng không nói.

Rõ ràng là bố mẹ tôi rất thích anh ấy, sau ba ngày nghỉ Tết Trung Thu, mẹ tôi đã xem anh ấy như con ruột, còn bố tôi thì mỉm cười uống trà anh ấy mua, dặn dò anh ấy phải đối xử tốt với tôi.



Mèo con ở trong phòng tuần tra lãnh địa, mẹ tôi kéo tôi sang một bên nói chuyện: “Khi nào về ăn Tết nhất định phải đi tạ ơn ông bà tổ tiên.”

“Sao vậy mẹ?”

Mẹ vỗ lên mu bàn tay tôi: “Lúc Thanh minh mẹ còn cầu các cụ tìm đối tượng cho con, con không biết mẹ sắp sầu chết vì lo lắng, con cũng…”

Tôi vội ngắt lời mẹ tôi để mẹ khỏi lặp đi lặp lại những lời đã nói mấy năm qua, hỏi mẹ ăn cái gì, mẹ vỗ một cái lên tay tôi, đến phòng khách hỏi Chu Vấn Độ: “Tiểu Chu thích ăn cái gì, để chút nữa dì đi mua đồ ăn.”

Chu Vấn Độ liếc nhìn tôi đang ở sau lưng mẹ, cười nói: “Cá hầm ớt ạ.”

Tôi ngồi xuống cạnh anh ấy, nắm lấy bàn tay anh ấy: “Sao anh lại biết em thích ăn cá?”

“Lúc học đại học, ngày nào anh cũng thấy em chạy vào mấy tiệm cá hầm ớt, cá hầm cải chua, đầu cá om cay.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy: “Hồi học đại học anh để ý em?”

“Bất kỳ ai bị tụt quần cũng sẽ để ý đến người tụt quần của họ thôi.” Anh thì thầm vào tai tôi.

Mặt nóng bừng lên, tôi lại cảm thấy xấu hổ, véo cánh tay anh ấy. 

Trước khi gặp bố mẹ anh ấy tôi rất sợ hãi, dù sao chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu tôi đã gặp nhiều rồi nên vẫn luôn lo sợ bất an. Mẹ tôi dặn tôi rất nhiều, dặn tôi phải lễ phép, cũng phải biết khiêm tốn. 

Vậy nên đến lúc gặp mẹ Chu Vấn Độ, lòng bàn tay tôi đã đổ đầy mồ hôi, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ đến những lời mẹ đã dặn tôi.

Vừa mở cửa ra, một phòng toàn người là người làm tim tôi đập loạn một hồi, ra hiệu cho Chu Vấn Độ: Tình huống này là sao?

Anh ấy nở nụ cười đầy bất lực nhìn tôi. 

Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp được chăm chút cẩn thận bước đến chào đón tôi, khuôn mặt bà hiền từ, kéo tay tôi: “Đây là Xuyên Xuyên phải không, thật xinh đẹp.”

Tôi nhớ kỹ lời mẹ tôi dặn phải lễ phép, cười không lộ răng: “Con là Xuyên Xuyên, mẹ.”



Trong phòng im ắng một lúc, tôi chợt nhận ra mình vừa nói gì, tuyệt vọng cầu cứu Chu Vấn Độ, anh ấy nhịn cười cầm lấy đồ trong tay tôi đặt sang một bên.

Sau đó không khí trong phòng như nổ tung, họ khen tôi đẹp, vừa nhìn là biết có phúc.

Mẹ Chu mặt mày hớn hở, tiếp nhận không chút nghĩ ngợi rồi kéo tôi ngồi xuống giữa đám người thân họ hàng: “Con không biết đâu, bác suýt chút nữa cho rằng Vấn Độ thích đàn ông, còn chuẩn bị sẵn tâm lý chấp nhận nếu nó nói ra, may mà con xuất hiện.”

“Anh ấy chưa từng thích cô gái nào ạ?”

“Chưa từng nghe nó nhắc đến, lúc nhỏ nó chỉ biết học tập, chúng ta cũng không quá lo lắng việc nó có yêu sớm hay không, nhưng lên đại học có một khoảng thời gian nó hơi bất thường, ngày nào cũng sụ mặt, bác còn tưởng nó bị người ta đá mà vui vẻ một hồi, kết quả là sau lần đó không nghe thêm được gì về chuyện tình cảm của nó nữa. Ầy, ngần ấy năm, buồn cũng đã vơi hết nhưng nó cũng không gần gũi với ai nữa, cũng không tìm đối tượng khác.”

Lông mày tôi giật một cái, đoạn thời gian anh ấy không vui là do tôi tụt quần anh ấy à?

Mọi chuyện không khó khăn như trong tưởng tượng, bố mẹ anh ấy là người rất hiểu lý lẽ, trái tim lo sợ bất an ban đầu của tôi sau khi gặp bố mẹ anh ấy cũng đã bình ổn lại.

Tôi không nỡ bỏ rơi La Hiểu Tĩnh, việc tôi đi trước cô ấy một bước khiến tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy, vậy nên tôi vẫn ở cùng với cô ấy.

Chu Vấn Độ cũng không có ý kiến gì, chỉ dặn dò tôi thỉnh thoảng đến chỗ anh ấy. Cho đến tận một ngày, khi về đến nhà tôi bỗng nhìn thấy dưới mặt đất hỗn độn, sau đó là Trần Dật quần áo xộc xệch đi ra từ phòng La Hiểu Tĩnh.

Tôi nhận ra rằng ngôi nhà này không thể chứa chấp tôi nữa.

“Chị, không phải như chị nghĩ đâu.”

“Mày đã nói không nhân lúc cháy nhà mà hôi của?”

Nó vội vàng gật đầu: “Em ngủ trên sàn nhà.”

Tôi nhịn cười gật đầu, nhường đường cho nó đi ra, sau đó bước vào phòng La Hiểu Tĩnh thì thấy cô ấy đang đấm vào ga giường, thấy tôi bước vào, cô ấy đầu bù tóc rối ngồi dậy, nhìn như ma nữ: “Em trai mày không được có đúng không?”

“Cái này… sao tao biết được, không phải mày biết rõ hơn tao à?”

Cô ấy tức giận ngã xuống giường: “Tao đã làm đến như vậy rồi mà nó vẫn có thể nhịn được? Hành động thân mật nhất mà nó làm là hôn nhẹ, mà còn là hôn đầu ngón tay, tao đã già đến mức nó không xuống tay được hả?”

“Haiz!” Tôi ngồi xuống mép giường: “Từ nhỏ nó đã là một đứa bé ngoan, trong nhà cũng rất nghiêm khắc, nếu nó làm ra hành động quá phận nào thì người cậu cổ hủ kia của tao sẽ đánh gãy chân nó.”

Cô ấy bật ra một tiếng nức nở.

“Nếu mày thật sự có tình cảm với nó thì nói rõ với nó đi, thằng nhóc kia thật sự rất trong sáng, lại cố chấp nữa, mày với nó chưa xác định rõ thì nó chắc chắn sẽ không chạm vào mày.”

Cô ấy không cử động cũng không nói gì nữa, tôi suy nghĩ một chút rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, gửi tin nhắn cho Chu Vấn Độ, gọi anh ấy sang giúp tôi dọn nhà.

“Chỗ của tao sẽ nhường lại cho mày phát huy.”

Chu Vấn Độ đến rất nhanh, tôi mở cửa ra nhảy lên người anh ấy, nhanh chóng hôn anh ấy một cái.

Anh ấy giật mình, mặt đỏ bừng: “Em xuống trước đã.”

Tôi không hiểu sao đột nhiên anh ấy lại thẹn thùng như vậy, trước kia cũng không phải chưa từng làm như vậy, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tràng ho khan liên tục.

Tôi nhìn ba người đứng sau lưng anh ấy, từ từ trượt xuống khỏi người anh ấy.

“Em họ anh đến chơi, nhân tiện giúp em chuyển nhà luôn.” Anh ấy giải thích với tôi. 

Tôi lúng túng tay chân, lén trừng mắt với anh ấy, sao lại không nói cho tôi biết sớm.

“Chào chị dâu ạ!” Bọn họ vừa cười vừa chào tôi.

Tôi chào họ một cách cứng nhắc, nghiêng người cho bọn họ đi vào, vùi mặt vào trong ngực Chu Vấn Độ: “Cái mặt già này mất sạch mặt mũi rồi.”

Lồng ngực anh ấy rung lên, cười đùa nói: “Cũng không phải lần đầu tiên, không sợ.”

Tôi buồn bực đấm anh ấy mấy cái, anh ấy nắm lấy bàn tay tôi, thân mật một hồi thì ba đứa em họ ở bên trong gọi anh ấy, anh ấy nắm tay tôi đi vào trong. Sau khi bận bịu cả một buổi chiều, tôi gọi La Hiểu Tĩnh với Trần Dật cùng đi ăn cơm.

Lúc về đến nhà Chu Vấn Độ thì chỉ còn lại hai người chúng tôi. 

Mèo con đã béo lên đang nằm lười biếng trên giá gỗ nghe thấy tiếng chúng tôi về thì lạnh lùng giật lỗ tai, sau khi nghe tiếp một loạt âm thanh không thể hiểu được nó cũng chỉ nâng mí mắt, ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi như thường.

Hết chương 10!

HOÀN CHÍNH VĂN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.