- Em về khi nào vậy? Sao không gọi anh ra đón?
- Em có nhờ hai bác rồi.
Hôm nay tôi một chiếc váy màu trắng ôm sát người, ở ngoài khoác một chiếc áo vest màu kem, chân đi một đôi giày cao gót. Tôi luôn giữ cho mình một phong cách trưởng thành hơn.Trong lúc mọi người đang ngỡ ngàng thì tôi bế hai đứa nhỏ từ trên xe xuống.
- Hai con chào mọi người đi
Hàn Lâm: Nội...nội...dady
Hàn Mạc Kì: ông bà....nội....dady
Hai đứa trẻ cười rất tươi, tôi nhớ trước kia mỗi khi dạy cho chúng nói rất khó khăn. "Ông bà ngoại" "ông bà nội" thì luôn dặn chúng phải nhớ, "Dady" hai chữ này sẽ nhảy ra khỏi đôi môi nhỏ bé xinh xắn của chúng một cách dễ dàng hơn hết.
Sắc mặt bác trai trầm đi thấy rõ, có lẽ ông đang nghĩ đến ba tôi. Bác gái hít một hơi thật sâu rồi khóe mắt lấp lánh ánh lệ. Hàn Nhuận cúi mặt, anh nở một nụ cười chế giễu.
- Đây là Hàn Lâm và Hàn Mạc Kì, con nghĩ để chúng theo họ Hàn không có gì sai.
- Không sai không sai.....vào nhà rồi nói.
Tôi để hai đứ ngồi hai bên người tôi, Hàn Nhuận ngồi bên trái vẫn dõi mắt về phía mẹ con tôi, hai vợ chồng bác Hàn ngồi đối diện bác gái vẫn chưa cầm được nước mắt.
- Con có việc ở London nên không về đây báo mọi người biết được, con nghĩ đợi tụi nhỏ lớn thêm chút nữa sẽ tiện cho việc đi lại hơn. Hai đứa qua với ba với ông bà nội đi.
Tôi đặt hai đứa xuống đất, chúng chạy ào về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-sat-thu-yeu-anh-nhe/1096479/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.