Nó ngồi trên ghế hướng ra cửa sổ, thật sự giờ đây nó muốnnhìn thấy mọi người, dù chỉ mới vài ngày nhưng nó rất nhớ, nó nhớ tất cả.
“Thật buồn, mọi người có nhớ Tuyết Nhi không? Tuyết Nhi thìnhớ mọi người lắm đó, Tuyết Nhi rất muốn dựa vào Mẹ, rất muốn ngồi cùng Ba xemđá bóng, rất muốn nói chuyện với Thy, rất muốn đùa nghịch cùng Tú Tuệ, Khánh Duvà Minh Tuấn. Thật hạnh phúc, thật là vui khi được nghe mọi người nói cười,ngày tháng chúng ta quay quần bên nhau thật sự không thể quên được” – Nó thởdài
Cốc…cốc…cốc…Nó chạy ra mở cửa “Cảm ơn chị đã đem lên cho em”
“Không có gì đâu, tôi xin phép xuống dưới, cô ăn xong cứ đểngoài đây, tôi sẽ lên lấy sau”
“Vâng” – Nó đem đồ ăn vào phòng rồi bắt đầu ăn “Cô nói ngàymai học về thiết kế đồ học sinh, thôi mình luyện tập trước vậy” – Nó lại đemgiấy bút ra và bắt đầu thiết kế (Ăn xong thiết kế cũng được mà)
.
.
.
Sau 2 tiếng đồng hồ, nó quăng hơn 20 tờ giấy, trên bàn hiệngiờ toàn là rác, mặt nó thì nhăn nhó đủ điều “Ya~ từ nãy giờ mà chưa làm ra cáigì hết, bực thật”
Điên thoại reng lên khiến nó như muốn nhảy vào núi lửa (Lốnha),nó tức khóa máy luôn, đầu dây bên kia là Lâm gọi mãi cũng chỉ nghe mãicái câu này “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý kháchvui lòng gọi lại sau…” (Hố hố)
Anh ta đặt điện thoại lên bàn rồi cầm ly rượu lên uống “Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-dang-iu-va-chang-trai-lanh-gia/1909345/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.