“Khoan đã, chờ một tí” lúc này đồng chí Nguyễn Đạt đã nhặt được một mạng quèn, có nữ sinh dáng người thon gầy bảo hộ, hắn một đường thuận lợi leo lên được cầu thang hướng lên lầu 1.
Dự định kêu to “lớp trưởng, Trịnh Tả, Phạm Gia các người có ở đây không” Nguyễn Đạt, chưa kịp mở miệng, liền nghe một âm thanh rất quen thuộc.
“Đồng chí ma, tôi lấy danh nghĩa của Trịnh Tả tôi ra đảm bảo, tôi sẽ sòng phẳng không hề làm gì đồng chí, hứa với trời đất, tôi có làm trái những điều mình vừa nói, tôi sẽ không làm ma”
Nguyễn Đạt vẻ mặt kì quái không cách nào tả được, hắn nhô đầu ra như một con rùa rút mai, ngắm nhìn nơi phát ra tiếng nói hòng tìm ra thân ảnh của Trịnh Tả.
Đồng chí ma vẫn không động tĩnh, yên lặng đứng một góc tối, vẻ mặt suy nghĩ cẩn thận lời nói của Trịnh Tả, “nghe có vẻ rất có hàm lượng, giọng nói cao ngất, lúc như con sóng biển gầm thét, lúc lại như dòng sông nhỏ dịu êm, ừm”.
“#####” đồng chí ma khẽ nhích thân ma muốn hiện nguyên hình, chợt liền chửi thề:”tên người sống khốn khiếp, ngươi tưởng ma này bị ngu, cái gì thề không làm ma, ngươi là người nha, có ai đang sống sót tốt lành lại làm ma”.
Bất quá không bao lâu, đồng chí ma liền trợn mắt há hốc mồm nhìn, Trịnh Tả lúc này, cả người chao đảo, vẻ mặt trắng xám, cắn răng nhíu mày, khó khăn giữ vững cả người không té xuống, cố từng chữ nói ra:”tôi thật sự không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhan-chuyen/3195290/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.