“Oe… oe oe oe…”
Tiếng khóc vang lên cũng là lúc mọi người buông xuống được gánh nặng bấy lâu nay, Vương Tử Dực không kìm được sự xúc động và Hoàng Minh Viễn cũng thế. Những người được thông báo sau, đến nơi vừa nghe được tiếng khóc đã ngẩn người, có vài người không nén được mà bật khóc. Họ khóc cho niềm vui, hạnh phúc đã chờ đợi quá lâu.
Vương Tử Dực từng bước, từng bước đi lại, hắn không dám đi quá nhanh quá mạnh, sợ sẽ làm đứa nhỏ giật mình, khuỵ một chân xuống, bàn tay đưa ra muốn chạm vào mặt nhưng lại rụt về. Đứa nhỏ chỉ khóc đúng lúc đó rồi im re, như cảm nhận được người trước mắt là phụ thân của mình, nó xoè bàn tay giơ lên tròn xoe mắt nhìn. Đôi tay lóng ngóng cuốn lớp vải vào người đứa nhỏ, hắn không dám dùng sức chỉ sợ đứa nhỏ đau.
Một bàn tay đặt lên vai hắn vỗ nhẹ, Vương Tử Dực ngước ra sau nhận được ánh mắt động viên của ông, hắn khom người nhẹ ôm đứa con của mình vào lòng. Cảm nhận được hơi ấm, đứa nhỏ chợt cười toe toét phì cả bọt. Và chính khoảnh khắc này đã đem Vương Tử Dực khi trước quay lại, dù chỉ là cái nhếch môi nhẹ nhưng họ đủ hiểu, tất cả nỗi nhớ nhung và sự yêu thương hắn đã dồn hết vào nhóc con này.
Từ khi tiểu công chúa ra đời, cả hoàng cung bớt đi cô độc, lạnh lẽo, Vương Tử Dực không còn im im như trước nữa, nhất là khi ở bên đứa nhỏ. Càng lớn nữ nhi này càng giống nàng ấy, nhấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776144/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.