“Tỷ xem kìa, đèn của chúng ta trôi xa quá.”
Dạ Thu vui vẻ kêu nàng khi chiếc đèn được gió thổi ra xa, Vân Nguyệt mỉm cười nhìn theo nhưng tâm trí nàng lại để ở nơi tiếng nói chuyện xung quanh.
“Khổ thật, vì bắt tên cướp đó mà bị đâm một nhát….
Nhìn thôi mà thấy sợ, nhát đó sâu đến nỗi rút ra máu phun như mưa…
Chậc chậc, đứng đầu quân lính thì sao… cũng chẳng thể giữ được mạng…
Số hắn khổ thật, vừa mới được giải oan trọng tội, nay lại bị thương nặng khó mà…”
Không nghe được nữa nàng vội quay người hỏi bọn họ, bởi hắn cũng rời khỏi phủ nghe nói có việc quan trọng.
“Làm phiền ông, người ông vừa nói đang ở đâu?”
“Hở… cô nương biết hắn sao, ở trên kia kìa…”
Đột nhiên có người xông đến khiến bọn họ giật mình, nhìn điệu bộ hoảng hốt của nàng bọn họ cũng tốt bụng chỉ đường. Nghe đến đó Vân Nguyệt cúi đầu cảm ơn rồi chạy đi theo hướng đó, Dạ Thu thấy nàng hấp tấp chạy đi mà sợ hãi vội đuổi theo.
“Tỷ tỷ, người cẩn thận còn có tiểu tử nữa.”
Thực chất nàng chạy nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang hoài thai, cho nên khi Dạ Thu hét lên tốc độ của nàng có phần giảm lại nhưng không đáng mấy. Càng đến gần nàng thấy một đám đông đang bu lại, xung quanh một vài tên lính ủ rũ đứng đó, nàng sững sờ đứng hẳn lại rồi từ từ tiến đến.
“Vương… Vương gia…”
Lúc này Dạ Thu cũng đuổi đến kịp, nghe nàng nói mà giật mình, chẳng lẽ người đó chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776112/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.