"Hoàng thượng giá đáo."
Tiếng công công vang vọng vào trong, Thượng Vân Nguyệt hài lòng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tam Vương gia.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế"
Người mà tưởng chừng sẽ mãi nằm im một chỗ, nay lại khoẻ mạnh bình thường đứng trước mặt mình, thử hỏi kẻ gây tội có giật mình không.
"Nhìn thấy ta sao Tam gia lại không vui vậy?"
Nơi cao nhất đã đổi chủ trong nháy mắt, kẻ vừa vênh váo giả tạo nay lại đứng dưới nơm nớp với người thật phía trên. Cùng một sắc màu vàng quyền lực nhưng sự khác biệt thì quá lớn. Bây giờ Tam gia thật giống kẻ hề, nhưng hắn ta còn gì để mất nữa.
"Hoàng Thượng... người nói gì thần không hiểu?"
Tam gia tức giận nhưng vẫn phải giả bộ, hắn ta khẽ rủa tại sao mọi thứ lại đảo ngược lại, chỉ còn một chút nữa thôi hắn ta đã có tất cả.
"Trẫm thắc mắc tại sao Dục Cấm Thành có thích khách lại trùng hợp như thế... Ta còn nghe nói ai đó có dấu mộc mà muốn thay ta ngồi lên ngai vàng này... Tam gia có biết không?"
Hoàng Thượng nhẹ nhàng nói như đây không phải chuyện của mình, nhưng ánh mắt lúc này không khác Vương gia nổi giận là bao.
"Hoàng Thượng, thích khách không phải chứng minh là Vương gia sao? Còn... còn dấu... là Hoàng Hậu đưa cho thần..."
Tam gia ấp úng bao biện, đôi mắt láo liên mà đổ hết tội lỗi lên người khác. Nhắc đến Hoàng Hậu, trong mắt Hoàng Thượng xẹt qua tia khác thường mà không ai thấy trừ một người.
"Ngươi im đi... Có thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776105/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.