Từ ngoài Thượng phủ bao trùm màu trắng tang thương, bầu trời âm u như chính tâm trạng của họ lúc này. Thượng Vân Nguyệt cùng bọn họ đều mặc y phục trắng, dù nàng từng ghét thậm chí hận ý với bà ta, nhưng sự thật công sinh Khả Hân là không thể phủ nhận.
Tin Trân phu nhân mất đã lan ra ngoài, tuy chỉ là vợ lẽ nhưng được sự chấp thuận của Thượng phủ, vậy nên không ít kẻ đến chia buồn hay lấy lòng. Người ngoài chỉ biết bà mắc bệnh mà chết còn nội tình không ai hay, tất cả gia nhân có mặt lúc đó đều bị cấm truyền ra ngoài.
Bọn họ đi đến đâu đều có người cúi chào, vài người có chững lại vì bên Vương phi lại có một nam nhân lạ mặt. Mặc kệ mọi ánh nhìn, lúc này đây tầm mắt của họ đặt trọn người con gái đang quỳ gối ở bên trong.
Thượng lão đang tiếp đón cảm ơn mọi người, nhìn thấy nàng khẽ gật đầu, Vân Nguyệt lại gần ôm lấy ông, chỉ một cái ôm không câu từ nhưng họ lại hiểu đến lạ.
“Ta không sao… con vào xem đứa nhỏ kia…”
Vừa nói ánh mắt ông đau đáu nhìn thân ảnh đang quỳ bên trong, Thượng Vân Nguyệt khẽ gật đầu, nàng nhẹ nhàng đi vào trong, quỳ xuống ôm lấy Khả Hân.
“Tỷ… muội sai rồi phải không?... Bà ấy đi rồi,… rời bỏ muội rồi…”
Khả Hân không khóc không nháo, lẳng lặng nói với nàng, Vân Nguyệt xoa xoa lưng thì thầm.
“Muội không sai… là chấp niệm ta quá lớn, ta kéo muội vào… ta xin lỗi…”
Nghe nàng nói, Khả Hân tỉnh táo lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776083/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.