“Ta không sao, Minh Minh ổn...?”
Hoàng Minh Bảo xoa nhẹ đầu, giọng ấm áp đáp lại, Khả Hân biết hắn lại khó chịu nên lại đằng sau xoa đầu dịu dàng nói.
“Huynh biết mà, tỷ ấy giỏi nhất là nguỵ trang, khó mà biết được.”
Khả Hân không nói rõ mọi chuyện, chỉ sợ tên này lại làm loạn lên vì Hoàng Minh Bảo thực sự rất thương người muội muội này.
“Khả Hân, ngày mai ta phải quay về rồi… không biết khi nào sẽ quay lại, muội…”
Hoàng Minh Bảo vừa muốn nói vừa thôi, Khả Hân cũng biết huynh ấy muốn nói gì nàng khó xử như bỏ trốn trong chính tiềm thức của mình.
“Huynh nghỉ ngơi sớm đi… muộn rồi muội về đây…”
Không kịp phản ứng đến khi giơ tay muốn kéo lại thì Khả Hân đã lướt qua ra cửa mất, hắn khẽ thở dài không đâu đi nhắc đến chuyện này.
“Dạ Thu… ở đây nơi nào có linh khí tốt…”
Vân Nguyệt khẽ ngẩng đầu hỏi, Dạ Thu xuất hiện ngay tức khắc, nhướn mày suy nghĩ.
“Hừm… Ở núi Ngũ Sơn nhưng cách đây khá xa… tỷ muốn luyện linh lực à?”
“… muội giúp ta giữ kín chuyện này nhé, nếu ai muốn gặp thì bảo ta mệt…”
Nàng không phản bác cũng không chấp thuận chỉ là dặn dò đôi câu, Dạ Thu cũng không nghĩ nhiều hơn nữa hiện tại cũng không đọc được nàng nghĩ gì.
Dù tuổi đời lâu hơn Vân Nguyệt nhưng trí óc của Dạ Thu cũng chỉ như hình hài bên ngoài ngoại trừ năng lực nổi trội hơn nên không nghi ngờ nàng nói gì nãy giờ. Cũng chính vì lẽ đó, một điểm quan trọng của những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776080/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.