Vương Tử Dực đang đi qua đi lại, nghe tiếng bước chân lại gần liền ngồi xuống ra vẻ bình thản.
“Không biết Vương phi có chuyện gì mà vui thế, có thể nói với ta không?”
Hắn đã mở lời trước thế mà ai kia còn cười giơ ngón tay lên môi, ý sẽ không kể. Trong lúc không kiềm chế hắn đã buông những từ mà chính hắn cũng không nghĩ…
“Hờ… không ngờ khẩu vị Vương phi lạ vậy… không lẽ nàng ở sau lưng ta làm chuyện…”
Chát
Vương Tử Dực chưa nói xong liền cảm nhận được sự nóng rát bên má, Vân Nguyệt nắm chặt tay, nàng không ngờ hắn lại nghĩ nàng là người như vậy. Lúc đầu nàng còn cho rằng hắn có ý nên mới ghen nhưng không, hắn đang xúc phạm chính nàng.
“Ha… hoá tra trong mắt Vương gia… ta là người như vậy… Phải rồi ta đâu thanh thuần dịu dàng như Tu phu nhân của người…”
Đôi mắt nàng đỏ hoe nhưng không một giọt nước mắt rơi xuống, nàng liền bỏ ra ngoài. Lúc này Vương Tử Dực mới giật mình, hắn là bị cái gì vậy, sao có thể vì như thế mà nói ra những lời…
Đến khi vội vàng ra ngoài tìm nàng thì Vân Nguyệt đã không còn ở phủ, Dạ Thu nhìn thấy hắn tỏ ra ghét bỏ.
“Vương gia tìm tỷ tỷ ta làm gì… đi thẳng, rẽ trái lên một đoạn Tu phu nhân đang đợi đó.”
Nói xong còn làm động tác hất áo rời đi, hắn ôm đầu hối hận, tại sao lúc đó mồm nhanh hơn não vậy chứ. Nhưng hiện tại hắn không thể rời khỏi phủ, đúng hơn là ngoài phòng nàng hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776057/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.