“Vương gia… từ lúc nàng nạp ta… chàng chưa đến chỗ thiếp lần nào…”
Tu Ái Linh gần tối nhân cơ hội Tạ Lâm không có ở đây mà lẻn vào ưỡn ẹo với Vương Tử Dực. Hắn ta hơi khó chịu, không ngẩng mặt lên mà nói.
“Dạo này ta rất bận không đến được.”
“… hiccc… có phải chàng hối hận rồi không… hic… ngay cả nô tì cũng nói thiếp…”
“… thôi được, nàng cứ về trước một lát ta qua…”
Vương Tử Dực day day trán, nếu hắn không đáp ứng không biết còn bị nghe đến khi nào.
“Dạ… vậy thiếp đợi chàng…”
Tu Ái Linh vui vẻ tưởng tượng đến cảnh đêm nay mà mất phòng bị, có người theo dõi cũng không biết.
Lúc Vương gia đến, khong một bóng nô tì nha hoàn nào bên ngoài, hắn hơi khó hiểu đưa tay mở cửa, cảnh tượng khiến hắn hơi hoa mắt, nến lập loè cảnh vật, ánh sáng không đủ để hắn nhìn mọi thứ.
Bước vào trong, chân mày hắn nhíu lại, dường như hắn ngửi thấy mùi gì đó, đang nhìn xem người trong phòng đâu.
“Vương gia… thiếp ở đây…”
Tiếng nói phát ra từ chiếc giường đối diện hắn, bóng dáng Tu Ái Linh lấp ló sau vải rèm, nàng ta nằm nghiêng một bộ dạng khiêu gợi. Đột nhiên hắn cảm thấy khó chịu, trong người râm ran, tay hắn không tự chủ cởi đai áo, đang chuẩn bị tháo áo ngoài thì…
Phụt…
Cả căn phòng không còn mờ ảo nữa mà tối đen, Tu Ái Linh hơi hoảng, nàng ta không để ý mình đang mặc yếm mà đứng dậy.
“Vương gia… Vương gia…”
“Ta đây…”
Do hoảng sợ hay đã chìm trong mộng dục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776054/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.