“Được… Được, vậy theo ý Vương gia phong Tu cô nương làm Tu phu nhân của Vương phủ.”
Thượng Vân Nguyệt nhếch nhẹ môi, không rõ nàng đang khinh bỉ người trước mắt hay chính bản thân nàng. Một câu nói hai kẻ buồn một người vui, nàng không khác gì tự lấy muốt xát vào vết thương còn Vương gia lại cảm thấy tim thắt lại.
Tu Ái Linh dù không vui khi bị làm thiếp thấp nhất nhưng như thế đã sao, nàng ta cảm thấy chỉ cần ở gần hắn thì không bao lâu chức Vương phi là của mình. Tự nhiên cúi người cảm ơn.
“Thần thiếp đa tạ Vương phi.”
Thượng Vân Nguyệt không rõ tâm trạng, nàng quay ngoắt người đi ra ngoài, nhưng dù thế vẫn không quên đưa canh cho Tạ Lâm bên ngoài.
“Vương phi…”
Mặc kệ Tạ Lâm có gọi, nàng cứ thế đi ra khỏi Điện Thiên Định, A Ly vội chạy theo. Thái Hậu vừa bực tức vừa thất vọng, bà rời đi sau đó.
“Vương gia, ta mong người sẽ không hối hận.”
Trong phòng cũng chỉ còn hai người họ và vài kẻ hầu hạ, Vương Tử Dực xoa trán, thấy thế Tu Ái Linh định lên tiếng thì…
“Ra ngoài đi… cả nàng nữa…”
Dù sao cũng đạt được mục đích, nàng ta cũng không nán lại mà rời khỏi, đợi đến khi trong phòng không có ai Tạ Lâm mới bước vào.
“Vương gia… đây là canh Vương phi để lại.”
Sau đó cũng rời khỏi, Tạ Lâm cũng không hiểu tại sao Vương gia có thể hồ đồ như thế, đành rằng đang bị trúng thuốc nhưng không phải đã loại gần hết sao. Chính hắn cũng không chấp nhận được chuyện này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776052/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.