Tu Ái Linh bị A Ly kéo ra ngoài mới hoàn hồn, nàng ta hất tay A Ly hùng hổ quát.
“Ngươi làm cái quái gì vậy… ngươi sao dám kéo ta ra đây…”
“Sao ta không dám… còn ồn ào nữa đừng trách…”
A Ly không sợ mà đe doạ lại, bình thường bên cạnh tiểu thư chỉ là một nô tì thân cận nhưng một khi ai động đến giới hạn của A Ly, đừng trách vô tình. Mà giới hạn ở đây là Thượng Vân Nguyệt, nó không chỉ dừng lại ở sự biết ơn mà còn là sùng bái.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, sự nguy hiểm trên mặt khiến lời sắp nói liền ngậm lại, nhưng nghĩ đến mình sợ một nô tì thấp kém liền không cam tâm.
“Ngươi làm gì ta… Vương gia sẽ không tha cho ngươi…”
Lần này chưa để A Ly thì Tạ Lâm khó chịu gắt lên.
“Im đi… Tu tiểu thư cũng mệt sáng giờ rồi… người đâu đưa Tu tiểu thư về phòng…”
Mấy tên lính nghe lệnh liền ngay tức khắc kéo nàng ta về phòng, Tu Ái Linh chỉ biết giương ánh mắt căm tức về hai người, nàng ta không dám để lộ sơ hở nên chỉ cam chịu bị lôi đi.
Không gian cuối cùng cũng im lặng, cả hai nhẹ nhõm vì thoát khỏi nàng ta nhưng rồi lại rơi không khí ngượng ngùng. A Ly phản ứng trước, tự cách xa đứng sang cửa bên.
“…ừm… Vương phi có vẻ rất lo cho Vương gia…”
Tạ Lâm ngó nghiêng rồi phá vỡ bầu không khí mà lên tiếng trước. Bị chọc trúng chỗ ngứa, A Ly liếc mắt vào trong.
“Chứ sao… ngươi không biết vì hắn… tiểu thư ta bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776051/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.