“Thực ra …”
Hoá ra trước đó Dạ Thu có đi tìm truyền nhân của Huyễn Lực để làm nhiệm vụ, vì cảm nhận được linh khí trên người Hoàng Minh Bảo, cứ ngỡ là tìm đúng người. Nhưng sau một thời gian mới nhận ra là tìm nhầm nên biến mất không dấu vết rồi mới gặp nàng.
Đó chính là lý do mỗi khi nhìn thấy hắn Dạ Thu mới cảm nhận sự quen thuộc dù chỉ qua đôi mắt, và điều đó được khẳng định khi Dạ Thu nhìn thấy hắn lén phóng mê hồn lên Khả Hân. Điều này chỉ những người thuộc dòng Huyễn Lực mới có thể. Đen là hắn không được công nhận là truyền nhân, chỉ được dùng và thừa hưởng sức mạnh đó.
“Nói thế… ngươi thật sự là… ca ca ta sao?”
Vân Nguyệt không nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp đến thế, nàng chưa tin mà hỏi lại một lần nữa.
“Phải… nào… gọi ta một tiếng ca ca…”
Hắn ta thấy nàng không còn nghi ngờ mấy liền dụ dỗ, lúc nàng được sinh ra hắn mới chỉ được nhìn một lần rồi nàng mất tích, từ đó hắn luôn tìm kiếm nhưng không được, manh mối duy nhất là miếng ngọc bội trên người nàng và linh lực khi nàng lớn.
“Ca… ca… ca ca…”
Vân Nguyệt vẫn chưa quen mình có một huynh trưởng, ngượng ngập mà cất tiếng, dù có hai từ đơn giản nhưng hắn ta vui đến đỏ hoe mắt, tiếng gọi này hắn đã mơ ước bao lâu, lúc nàng biến mất mới là cục thịt nhỏ trắng tròn bây giờ đã là tiên nữ xinh đẹp.
“Minh Minh… cho ca ca mượn chiếc quạt được không?”
Vân Nguyệt không hiểu nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776045/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.