Chờ một lúc mọi người cũng đến, trên người ai cũng mẩn đỏ, gương mặt khắc khổ, lấm lem. Không gian ồn ào hẳn lên dưới thời tiết gắt cuối mùa
“Tiểu muội, em phát bánh cho mọi người đi.”
Đợi A Ly phát bánh xong, mọi người liền vui mừng ăn ngấu nghiến, nhìn cảnh tượng trước mắt Vân Nguyệt tự hỏi không phải thời này người dân đều được chăm lo sao?
“Đa tạ Vân cô nương.”
“Không có gì, bây giờ mọi người có thể nói cho ta trong người cảm thấy thế nào?”
“Ngoài nổi đỏ, bọn ta bị ho, thi thoảng còn sốt.”
Một người trong số đó lên tiếng, Vân Nguyệt gật đầu đi xem một lượt, nàng có thể chắc chắn đây là triệu chứng sốt phát ban.
“Đây là gói thuốc ta nghiên cứu, mọi người đem về ngâm mình ngày hai lần, khi nào hết đến đây lấy. Trong vòng ba ngày các nốt đỏ mọi người sẽ dần hết, tuyệt đối không được gãi và mọi người nên cách xa nhau.”
Vân Nguyệt cầm trên tay các gói thuốc đã được chuẩn bị, nàng căn dặn nhiệt tình mọi người. Nghe thấy sẽ khỏi bệnh mọi người liền vui mừng, vội gật đầu cảm ơn.
“Cảm ơn Vân cô nương.”
Mỗi người lấy hai gói thuốc, dần dần bớt người cuối cùng chỉ còn ông lão, Vân Nguyệt và A Ly.
“Lão phu, tiểu nữ có thắc mắc, ở đây không phải vẫn có viện trợ của triều đình. Vì sao mọi người lại khổ như vậy?”
Ông lão thở dài, nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói.
“Vân cô nương không biết, viện trợ đến được đây đã bị cắt mất hai phần ba.”
Vân Nguyệt sững người, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/252714/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.