Từ hôm đó, tin Vân cô nương chữa khỏi bệnh cho đích nữ Ngũ Thái Sử lan truyền khắp nơi, có người nghe danh thấy quen, có người cảm phục. Chỉ có một người đang tức điên trong phòng.
“Tại sao, ta đã dày công như vậy, người tên Vân cô nương từ đâu lại xuất hiện cứu con tiện nhân đó chứ.”
“Tiểu thư, người bình tĩnh.”
“Ngươi bảo ta bình tĩnh như nào, ngộ nhỡ nó tỉnh lại mà nhớ đến có phải người chết là ta không.”
Vân Nguyệt không thể biết nàng vừa vướng một mớ rắc rối của phủ Thái Sử. Đích nữ Lan tiểu thư nhu mì, hiền lành xinh đẹp chính vì thế đã bị các tiểu muội của thê thiếp phụ thân hãm hại.
Chỉ không ngờ tốc độ lan tin còn nhanh hơn thời hiện đại, trong cung khi Thái Hậu nghe tin liền sững người, Vân cô nương là biệt danh của công chúa khi chữa bệnh. Nhưng người đã mất rồi, chỉ là trùng hợp hay là ai cố ý.
“Ngươi đi tìm hiểu cho ta Vân cô nương là ai.”
Thái Hậu nhân đó cũng đến Nguyệt Vân Cung, nàng đang luyện khí liền thu hồi lại nhanh chóng ra ngoài.
“Mẫu thân, thật nhớ người.”
Vân Nguyệt dịu dàng ôm cánh tay người nói, Thái Hậu cũng vui mừng trách yêu nàng.
“Nha đầu con, nhớ mà không đến cung ta.”
Cả hai hàn huyên một lúc chợt Thái Hậu nói ra mục đích của mình.
“Nguyệt nhi, con có nghe đến Vân cô nương?”
“Dạ, nghe nói nàng ấy đã chữa khỏi bệnh cho nữ nhi Ngũ Thái Sử!”
Nhìn vẻ mặt nàng rất tự nhiên, không ấp úng cũng như hoảng hốt, Thái Hậu nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/252708/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.