Chương trước
Chương sau
Editor: Châu Anh
Beta: Amouriel
Hôm nay là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của Vu Triều và Tạ Linh Lăng.
Ba giờ chiều, Vu Triều gọi điện thoại cho Tạ Linh Lăng, anh nói có nhiệm vụ, buổi tối có thể về trễ một chút.
Tạ Linh Lăng không vui hừ nhẹ: “Không thể xin nghỉ một ngày sao? Hôm nay là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng ta đó.”
Vu Triều mỉm cười, giọng nói trầm thấp, rất cưng chiều: “Bà xã, đừng tức giận được không? Đây là ngày cuối cùng anh làm việc trong đội cứu hỏa rồi, khoảng bảy giờ anh sẽ về nhé.”
Tạ Linh Lăng miễn cưỡng tiếp nhận: “Được, vậy anh phải chú ý an toàn, nhớ về nhà bình an đó.”
Vu Triều nói: “Tuân mệnh!”
Hai người bọn họ kết hôn bất tri bất giác cũng được năm năm, gần như chỉ trong gang tấc.
Trong năm năm qua, Tạ Linh Lăng và Vu Triều quen nhau yêu nhau, ấm áp ngọt ngào, hai người bọn họ thật sự chưa từng cãi nhau một lần, thỉnh thoảng có bất đồng ý kiến, Vu Triều luôn kiên nhẫn ngồi xuống cùng cô phân tích, khiến cô tâm phục khẩu phục. Ở cùng một chỗ với một người đàn ông như Vu Triều, Tạ Linh Lăng thường xuyên tự hỏi vì sao mình không thể yêu anh sớm một chút.
Nhớ lại lần đi lấy giấy đăng ký kết hôn cách đây năm năm trước, Tạ Linh Lăng còn có chút cảm động. Ngày đó là đột nhiên nổi hứng, cô thậm chí không biết tương lai cô với Vu Triều sẽ như thế nào. Nhưng chính vì xúc động này, dường như là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời cô.
Để kỉ niệm năm năm ngày cưới hôm nay, Tạ Linh Lăng đặc biệt đưa con trai bảo bối đến nhà bà nội, dự định cùng Vu Triều trải qua thế giới của hai người.
Kỷ niệm năm trước đều là Vu Triều bận trước sau, năm nay cuối cùng đến lượt Tạ Linh Lăng thể hiện tài năng.
Ngày đó Tạ Linh Lăng tự mình xuống bếp, làm đầy một bàn đồ ăn ngon. Cô đứng ở phòng bếp nhìn sườn xào chua ngọt đã cháy của mình ôm bụng cười to, tuy rằng tay nghề của cô không được tốt lắm, nhưng có thể tưởng tượng ngài Vu Triều nhất định sẽ nhắm mắt khen ngợi. Anh vẫn luôn như vậy, cho dù cô có làm gì, anh sẽ cho cô 100% sự tự tin.
Tính thời gian còn một tiếng nữa Vu Triều mới về nhà, vì vậy Tạ Linh Lăng đi tắm rửa, thay một bộ váy, trang điểm nhẹ nhàng. Cô cũng cắm bình hoa hướng dương yêu thích của Vu Triều, ngồi đợi anh về nhà.
Tạ Linh Lăng trong lòng kỳ thật đã sớm có chút buông lỏng, cô muốn cùng Vu Triều sinh một đứa con thứ hai, tốt nhất là sinh một con gái.
Mặc dù Vu Triều chưa bao giờ nhắc đứa con thứ hai đến trước mặt cô, nhưng Tạ Linh Lăng nhìn ra được anh rất muốn một cô con gái.
Tạ Linh Lăng nghĩ, tuổi này của cô muốn có một đứa con thứ hai còn chưa tính là sản phụ cao tuổi. Giờ đây, Vu Tử Trạc đã lớn có thể cùng nhau giúp đỡ chia sẻ chăm sóc em gái hoặc em trai.
Nếu đem ý nghĩ này nói cho Vu Triều, anh nhất định sẽ rất vui vẻ.
*
Thế nhưng, đêm đó Tạ Linh Lăng tràn đầy vui mừng ở nhà chờ đến tận nửa đêm, cuối cùng đợi đến khi lãnh đạo của Vu Triều gõ cửa nhà cô.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Tạ Linh Lăng có một linh cảm xấu trong lòng.
Lãnh đạo cùng hai chiến sĩ khác của đội cứu hỏa nhìn Tạ Linh Lăng thật lâu, hốc mắt đỏ bừng.
Trong khoảnh khắc này, tất cả im lặng thay thế cho âm thanh.
Tiếp theo, Tạ Linh Lăng hình như không nghe được một chữ nào, cô hỏi: “Vu Triều đâu?”
Lãnh đạo đỏ hai mắt, run giọng nói với Tạ Linh Lăng: “Hôm qua Đồng chí Vu Triều làm nhiệm vụ cứu viện, không may đã hy sinh…”
Tạ Linh Lăng không khóc, hai mắt cô không tập trung nhìn người trước mắt, cô lại hỏi: “Vu Triều đâu rồi?”
Cô không thể tin được, không có lý do gì để cô tin vào điều này.
Không thể nào.
Buổi chiều Vu Triều còn nói chuyện qua điện thoại với cô, anh nói bảy giờ tối anh sẽ về, anh nói anh sẽ về nhà bình an mà.
Anh hay đi công tác và thường xuyên về muộn nhưng anh sẽ trở về an toàn. Anh đã hứa với cô rằng mỗi lần anh làm nhiệm vụ, anh sẽ trở về một cách an toàn mà.
“… Xin hãy bớt đau thương.”
Làm thế nào để bớt đau thương chứ?
Không có lời tạm biệt, không có di chúc, tất cả mọi thứ xảy ra mà không cần báo trước.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Tạ Linh Lăng không biết mình đến nhà tang lễ như thế nào, hai chân của cô không giống của mình nữa rồi.
Trong nhà tang lễ lạnh như băng, hai hàng lính cứu hỏa cởi mũ đứng ở hai bên, đồng loạt nhìn Tạ Linh Lăng, hai mắt điều đỏ lên.
Khi Tạ Linh Lăng nhìn thấy Trần Tinh Thời người đã từng làm phù rể cho Vu Triều, cô mỉm cười với đối phương, hỏi cậu: “Vu Triều ở đâu rồi?”
Trần Tinh Thời lúc đó chỉ khóc, không ngừng khóc. Một người đàn ông cao 1m80 khóc như một đứa trẻ.
Có gì mà khóc chứ, Tạ Linh Lăng không khóc nổi, cô cảm thấy không chân thật.
Đây là một trò đùa, đúng không?
Hôm nay là ngày cuối cùng Vu Triều làm việc trong đội cứu hỏa, có phải mọi người muốn trêu chọc cô phải không? Muốn làm cô ngạc nhiên? Chắc chắn là như vậy rồi.
Không có người nào thúc giục Tạ Linh Lăng, cũng không có người nào mở miệng nói chuyện.
Bước chân Tạ Linh Lăng cũng có chút xao động, chết lặng đi theo người bên cạnh vào trong phòng xác lạnh buốt.
Trong nhà xác có một chiếc giường nhỏ, được phủ một tấm vải trắng.
Có người nói với Tạ Linh Lăng, người nằm trên đó là Vu Triều.
Xung quanh im lặng với tiếng kim rơi, trong nhà xác có một ít tiếng máy móc vận hành. Ở đây rất lạnh, lạnh lắm.
Lúc Tạ Linh Lăng chuẩn bị vén tấm vải trắng lên, có người run giọng mở miệng nhắc nhở cô: “Cơ thể… 99% diện tích đều bị cháy xém…”
Ngón tay Tạ Linh Lăng dừng lại trên tấm vải trắng, cô nhìn thấy một bàn tay trần trụi bên ngoài tấm vải trắng trên giường nhà xác.
Bàn tay đó bị cháy hoàn toàn, ngón tay thậm chí không trọn vẹn nhưng trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn vàng nguyên chất.
Tạ Linh Lăng đối với chiếc nhẫn này quá quen thuộc. Cô nhớ rằng cô đã từng nói với Vu Triều: ‘’Kim cương là trò lừa đảo lớn nhất của thế kỷ 21, chỉ có vàng mới có thể giữ giá trị”.
Cô lạnh lùng xoay người, khẳng định: “Người này không phải Vu Triều, không phải!”
Vu Triều từng nói sợ bỏng và nói bỏng là vết thương đau nhất.
Anh ấy sợ đau như vậy, làm sao có thể là anh ấy chứ.
*
“Vào lúc 22 giờ ngày 31 tháng 1 năm 2017, đồng chí Vu Triều trong lúc cứu người bị thương do nổ khí gas đã gặp tai nạn, không may bị thương nặng, hy sinh ở tuổi 34”.
Năm nay là năm thứ 13 Vu Triều gia nhập đội cứu hỏa, anh đã bảo vệ thị trấn nhỏ này suốt 13 năm.
Tin tức về sự hy sinh của một lính cứu hỏa trẻ tuổi đã được lan truyền trong thị trấn nhỏ, nhưng ngay sau đó, tin tức sẽ bị nhấn chìm bởi vô số tin tức khác.
Hàng năm, sẽ có vô số lính cứu hỏa vì cứu trợ khẩn cấp và cứu trợ thiên tai và các lý do khác không may đã hy sinh, tên của họ có thể không nhớ được mãi mãi, nhưng vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, họ đã dùng cơ thể tuổi trẻ của họ để bảo vệ sự an toàn cho người khác
Cảm ơn tất cả các bạn.
*
Vào tháng 5, cây ngô đồng hai bên đường mọc ra những cành cây hoàn toàn mới.
Đã ba tháng trôi qua kể từ đám tang của Vu Triều, nhưng Tạ Linh Lăng vẫn không thể chấp nhận được, cô luôn cảm thấy rằng Vu Triều vẫn chưa rời đi. Cô khẳng định có lẽ một ngày nào đó Vu Triều sẽ gõ cửa nhà rồi cười nói với cô: “Vợ ơi, anh đã về nhà an toàn rồi nè!” 
Thời tiết rất tốt, Tạ Linh Lăng dẫn Vu Tử Trạc đi dạo trong công viên.
Vu Tử Trạc sắp tổ chức sinh nhật lần thứ 4, năm nay nhóc học lớp tiểu học, ngày 1 tháng 5 nhóc được nghỉ năm ngày, la hét muốn đi công viên chơi trượt patin.
Trước kia chủ yếu là Vu Triều đưa Vu Tử Trạc đi trượt patin, anh khỏe đến mức nắm chặt tay Vu Tử Trạc một cách cẩn thận, kiên nhẫn dạy con hết lần này đến lần khác: “Nếu con ngã xuống rồi phải đứng lên, nam tử hán không cần sợ đau.”
Tạ Linh Lăng bình thường đều ngồi trên băng ghế đá trong công viên nhìn hai bố con từ xa, thỉnh thoảng bỗng nổi hứng ghi lại một đoạn video. Trong điện thoại di động của cô có rất nhiều ảnh chụp, hầu hết đều là ghi lại sự trưởng thành của Vu Tử Trạc, đương nhiên cũng có Vu Triều.
Vu Triều rất ăn ảnh, tuy anh không thích chụp ảnh nhưng mỗi một tấm ảnh cô chụp đều rất đẹp trai. Trong đó có một tấm ảnh giấy tờ tùy thân là Tạ Linh Lăng thích nhất, luôn cảm thấy nó thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc chính trực.
Tạ Linh Lăng nhớ tới, rất nhiều năm trước cô nhìn thấy ví da của Vu Triều trong buổi họp bạn học, ngoài ý muốn phát hiện trong ví lại có một tấm ảnh của cô. Tấm ảnh kia đã sớm bị Tạ Linh Lăng làm mất từ lâu nên Vu Triều luôn quấn lấy cô bồi thường.
Phải bồi thường như thế nào đây? Cả người cô đã bồi thường cho anh rồi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tạ Linh Lăng bỗng nhiên nhếch lên.
Đột nhiên, Vu Tử Trạc chỉ vào một người đàn ông cách đó không xa hét to: “Bố ơi! Đó là bố!”
Tạ Linh Lăng ngẩn người, nhìn về phía Vu Tử Trạc chỉ qua.
Cách đó không xa, có một người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía mẹ con họ đứng dưới một cây ngô đồng, người đàn ông khom lưng xuống nhặt lên một chiếc lá hình trái tim cẩn thận quan sát.
Không lâu trước đây, Vu Triều cũng ngốc nghếch nhặt lên một chiếc lá cây đưa cho Tạ Linh Lăng như thể dâng một báu vật.
Và dáng vẻ đó gần giống hệt Vu Triều.
Tạ Linh Lăng căn bản không nghĩ nhiều, cô bỏ lại Vu Tử Trạc, vội vàng chạy về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông dường như cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi quay người lại
Bước chân Tạ Linh Lăng dừng lại, đây không phải là Vu Triều.
Tuy rằng bóng lưng giống nhau, nhưng cũng không phải là Vu Triều.
Vu Triều của cô chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng này nhìn cô, Vu Triều của cô cũng sẽ không bao giờ để ý tới cô, Vu Triều của cô sẽ không bao giờ nhìn thấy cô rồi xoay người rời đi…
Giờ lúc này, Tạ Linh Lăng chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt rơi lệ.
Vu Tử Trạc thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Tạ Linh Lăng, cố gắng đỡ cô dậy, nói: “Mẹ ơi, đừng khóc, mẹ đừng khóc nữa, bố sẽ trở về mà.”
Đôi mắt của Tạ Linh Lăng bị nhòe đi vì nước mắt.
Suốt ba tháng, dường như vào giờ lúc này cô mới hoàn toàn hiểu được một chuyện.
Dường như Vu Triều của cô sẽ không bao giờ trở về được nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.