Chương 97 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan [Có những người sinh ra đã cảm thấy mình không đủ được yêu thích, nên luôn cố gắng trở thành hình mẫu người khác yêu thích. Thời gian trôi qua, họ quên mất hình dáng ban đầu của mình. Để khám phá tâm hồn thật sự, cần phải loại bỏ mọi yếu tố gây bất an. Trong trạng thái thoải mái và quen thuộc, tâm hồn mới có thể bộc lộ.] Sau khi đọc xong câu này, Cố Nguyên nhét bookmark vào rồi gập sách lại, dựa vào ghế sofa nhắm mắt suy ngẫm ý nghĩa của đoạn văn. Cậu suy nghĩ một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, cậu vô tình ngủ thiếp đi. Khi cậu ngủ, có người cầm cuốn sách trên bàn lên, chiếc bookmark rơi xuống thảm. Khi Cố Nguyên tỉnh lại, đèn phòng khách đã tắt, trên vai cậu được đắp một chiếc chăn mỏng, cậu đang định đứng dậy về phòng ngủ thì chợt thấy một bóng người ngồi trên ban công đối diện, ngẩn người nhìn ra cửa sổ kính từ sàn đến trần, nhìn dáng người, chính là Mặc Lâm. Rèm cửa không kéo, ánh đèn mờ ảo từ bên ngoài hắt vào khiến mọi vật xung quanh trở nên tĩnh mịch. Cố Nguyên cố gắng nhìn rõ khuôn mặt nghiêng của Mặc Lâm, anh ấy ngồi đó, như được phủ một lớp ánh sáng lờ mờ. “Tỉnh rồi?” Giọng Mặc Lâm có chút u ám, hơi khàn khàn. Cố Nguyên đặt chăn sang một bên, mang dép lê, đi về phía anh. “Em có thích cuộc sống hiện tại không?” Mặc Lâm không quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có những ngọn đèn đường và dòng xe cộ, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-tham-men-phap-y-co-phan-2/3810645/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.