"Tôi nói cho anh nghe, hai chúng ta thật sự rất có duyên đó."
Lý Lạc Lạc bước nhanh hơn, đi song song với Hàn Giang.
Hàn Giang không cần cái "duyên" này.
Mèo con Kute
Thật vậy, gần đây anh cứ gặp cô liên tục.
"Cùng một tòa nhà, khả năng gặp nhau cao."
Hàn Giang không nghĩ ra lý do nào khác, vốn dĩ không muốn trả lời cô, vì cô cứ lải nhải không ngừng cũng rất phiền.
Lý Lạc Lạc nghĩ bụng, cô và Ngô Đan cùng tầng, tần suất gặp nhau còn chẳng bằng gặp Hàn Giang!
"Tôi nghĩ là do giờ đi làm về của chúng ta gần giống nhau đó."
"Ừm." Hàn Giang lạnh nhạt đáp một tiếng.
"Xin hỏi, khi nào anh rảnh, tôi có thể mời anh ăn một bữa không?"
Lý Lạc Lạc cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, nói ra lời đề nghị này.
Người ta đã giúp cô nhiều lần như vậy, mời ăn là phải rồi.
"Không cần đâu, thời gian nghỉ của tôi không cố định."
Đây là lời từ chối khéo, Lý Lạc Lạc hiểu được.
"Vậy thì đợi khi nào anh rảnh vậy." Lý Lạc Lạc cười hì hì.
Hàn Giang ậm ừ.
Anh không rảnh, sẽ không rảnh đâu.
——————————
Thứ Sáu tăng ca xuyên đêm, Lý Lạc Lạc ngủ một mạch đến chiều tối thứ Bảy, dậy tắm mới phát hiện dầu gội và bột giặt trong nhà sắp hết.
Có một siêu thị lớn cách đó ba cây số, Lý Lạc Lạc vô tình mua quá nhiều đồ dùng gia đình.
Hôm nay đúng lúc xe giao hàng miễn phí đều đã đi hết, cô đành phải tự đi xe buýt về nhà.
Sau khi xuống xe, hai túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xui-xeo-va-ong-chu-lanh-lung/4795351/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.