Một tuần sau. Tại Tập đoàn Lâm thị, trong một cuộc hợp cổ đông.
- Gì cơ? Lâm tổng, cậu định thu mua lại công ty A của Nhã thị? Cậu đùa với một lão già như tôi thế này không hay tí nào đâu! Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, đó là một công ty sắp phá sản, thua lỗ mấy năm nay, cậu định làm gì với nó chứ?
Lâm Đình nghiêm túc trả lời.
- Cũng vì đây là một công ty sắp phá sản nên tôi mới quyết định thu mua nó, vì Nhã thị đang rơi vào con đường túng quẩn, nợ ngập đầu nên chúng ta có thể lợi dụng, dùng lời lẻ dứt khoát để khiến ông ta hả cúi đầu đồng ý nhượng bỏ với chúng ta bằng một con số thấp. Vã lại đây là một công ty tốt, không những ở trung tâm khu phố mà quy mô cũng không nhỏ. Trên danh nghĩa của Nhã gia thì làm ăn thua lỗ, còn trên danh nghĩa của Lâm gia mọi người còn sợ không kiếm được lời sao? Rõ ràng đó là một món hời, có thể giúp tập đoàn của chúng ta mở rộng địa bàn.
Nhưng bên phía các vị cổ đông thì lại nhất quyết phản đối, bọn họ là những cổ đông lâu năm, có địa vị trong tập đoàn Lâm thị, tuổi tác đã cao nên suy nghĩ càng lúc càng cổ hũ, không muốn chịu thiệt hại hay phải mạo hiểm vì một thằng nhóc có tuổi đời thế này.
- Nghe Lâm tổng nói thì đúng là cơ hội ngàn năm khó gặp, nhưng ai dám đứng ra đảm bảo rằng đây là một cơ hội chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xau-xi-la-ban-gai-tong-tai/2648659/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.