Chương trước
Chương sau
Khi Mộng Hoàn chuẩn bị nước tắm cho Lâm Đình xong, bước ra ngoài thì đã thấy anh ngủ mất, vì không nỡ gọi anh dậy nên cô đã đi lấy nước ấm và một cái khăn đến lau người cho anh.

Mộng Hoàn từ tốn mở một cúc áo, gai cúc áo, ba cúc áo, đến cú áo thứ tư thì anh đột nhiên tỉnh dậy, nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt biến thái lúc này thật sự vô cùng đáng ghét.

- Em đang làm gì vậy? Muốn nhân cơ hội sàm sỡ anh sao?

- Anh đừng có mà nói nhảm, nếu anh đã tỉnh rồi thì buông tay em ra rồi đi tắm đi!

Lâm Đình không nói gì, chỉ nhếch mép cười gian tà, nhân lúc Mộng Hoàn vẫn chưa kịp phản ứng thì bế cô lên.

- Á! Anh làm gì vậy?

- Đi tắm! - Nụ cười gian xảo.

Mộng Hoàn ra sức giãy dụa nhưng anh vẫn không có ý định bỏ cô xuống.

- Anh đi tắm thì bế em theo làm gì?

- Anh muốn tắm chung với em cơ, tắm một mình anh sợ lắm!

"Vẻ mặt đáng thương này của anh ấy là sao vậy chứ? Thật là đáng ghét."

Lâm Đình cứ vậy bế Mộng Hoàn thẳng tiến vào phòng tắm rồi thả cô vào bồn khiến cả người cô ướt nhẹp như chuột lột.

- Anh... anh định làm gì?

Người đàn ông đang say mèm này cúi thấp người xuống, vẻ mặt đắm đuối như đang muốn làm chuyện không đứng đắn với cô gái trước mặt.

- Em đoán thử xem!

- Ưm!!!

Một căn phòng ướt át và nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông say rượu, tất cả quả thật như là một liều thuốc kích thích khiến người ta không thể không đắm chìm.



- Mộng Hoàn!!! Em thật đẹp, đẹp đến mức không thể cưỡng lại.

- Em không đẹp! Ưm...

- Nói bậy, trong mắt anh, em là người đẹp nhất.

Từ môi rồi dần dần chuyển xuống cổ, sự nhẹ nhàng và hết mực nâng niu này của Lâm Đình như một phép thôi miên, làm cho đầu óc Mộng Hoàn trở nên choáng váng dù không cần rượu. Cơ thể cô cũng dần trở nóng nực, có là là do bồn nước ấm này, hoặc là...

- Đừng sợ, anh sẽ dịu dàng với em, được không???

- Ư...ưm..

...----------------...

Mộng Hoàn lúc này vẫn còn chưa tỉnh ngủ thì một ngày mới đã bắt đầu, cô mơ màng ngồi bật dậy. Dường như cô đã bị giật mình và chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tối hôm qua... rốt cuộc mình đã làm gì vậy? Rõ ràng... mình đang lau người cho anh ấy, rồi... tại sao bây giờ mình lại nằm trên giường?"

Đầu óc Mộng Hoàn có chút rối loạn, cho đến một lúc sau, cô mới nhớ ra được cảnh tượng của đêm hôm qua. Chợt, cô lại đỏ mặt, cảm giác xấu hổ không biết từ đâu ùa về.

"Không phải chứ. Càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, mình... lại bị anh ấy quyến rũ rồi sao? Đây... đây cũng biến thái quá rồi."

Nội tâm Mộng Hoàn vẫn còn đang gào thét thì Lâm Đình đột nhiên lại từ phòng tắm bước ra để lộ cơ bụng sáu múi và bắp tay săn chắc làm cho Mộng Hoàn giật mình tròn xoe mắt.

- Em, sao vậy? Sao lại chảy máu mũi rồi? Nóng trong người à?

- Hả? Em... em... em không sao. Chỉ là... chỉ là...

Lâm Đình thấy cô xứ cháy máu mũi không ngừng nên lo lắng bước tới, vậy mà lại bị cô xua đuổi.

- Không, anh đừng lại gần em, anh đứng đó đi, đừng lại đây!!!

- Hả? - Ngơ ngác.



Bầu không khí bỗng yên tĩnh hẳn đi, Lâm vẫn đang không hiểu vì sao Mộng Hoàn lại như vậy thì thấy hai tai cô đang đỏ bừng. Lúc này anh đã hiểu nên liền giở ra nụ cười thích thú và bước đến gần.

- Xấu hổ sao? Vì... chuyện tối qua??? Hay là... em vẫn đang thèm khát cơ thể của anh?

- Anh... anh nói bậy bạ gì vậy, em mới không thèm vào. - Tránh né.

- Phụt! Sao lại có thể dễ thương đến vậy chứ.

Dáng vẻ xấu hổ, không dám nhìn của Mộng Hoàn đã vô tình khiến cho anh trở nên hưng phấn. Anh nhẹ nâng cằm cô lên, nhìn một cách trìu mến, tiếp đó là chiếm lấy bờ môi mọng nước ấy của cô, còn cắn nhẹ một cái như đang gặm nhấm con mồi.

- Anh... anh làm gì vậy? Sao lại gỡ khăn tắm ra rồi? Bây giờ là ban ngày đấy. - Hoảng.

- Ha! Vậy thì sao? Dù gì thì em cũng đang không có mảnh vải che thân, tiện thế còn gì.

...----------------...

Ở công ty.

Ít khi có dịp Lâm tổng lại đi trễ đến như vậy nên Lưu Hán Văn đã đứng chờ sẵn ở cửa công ty để bắt lỗi.

- Không ngờ Lâm tổng của chúng ta cũng có ngày đi trễ, vậy mà lúc trước ai đó lại khiển trách tôi, khiến tôi mất mặt trước nhân viên chỉ vì trễ có năm phút. Còn cậu, đã trễ hai tiếng luôn rồi, nên tính thế nào đây?

- Bớt lảm nhảm đi. - Phớt lờ.

- Xì! Đúng là tổng giám đóc thì có khác, bọn làm công ăn lương này đâu dám nói gì. Ể! Mà khoan đã, cổ... cổ của cậu...???

- Tránh ra, làm gì vậy?

- Thì ra là vậy, dạo này tình cảm vợ chồng cũng mặn nồng phết nhỉ? Có phải là lâu quá không phát tiết nên tần suất mới nhiều như vậy không? Nhưng mà cậu dồn dập như vậy coi chừng cô ấy không chịu nổi đâu, tôi khuyên cậu phải kìm chế lại, cẩn thận cái lưng của cậu.

Lưu Hán Văn thì cứ thích cà khịa nhưng mà Lâm Đình thì không cảm thấy vui mà ngược lại là tức giận nên đã quay sang đá cho Lưu Hán Văn vài phát.

- Câm miệng đi! Cậu muốn chết à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.