Chương trước
Chương sau
Khoảng hai tuần sau, vết thương của Mộng Hoàn đã được cắt chỉ, cũng đã sắp lành hẳn, cô cũng đã quen với việc có một vết sẹo trên mặt. Tuy không ảnh hưởng gì nhiều nhưng chí ít vẫn thường bị người khác chê bai sau lưng, đôi lúc Mộng Hoàn lại có chút không được vui.

Bỏ qua chuyện đó thì dạo gần đây Mộng Hoàn còn có một vấn đề, đó là cơ thể của cô không được khoẻ lắm, khẩu vị cũng trở nên nhạt nhẽo, không có cảm giác thèm ăn. Đã vậy cô còn hay bị nôn mửa, không chịu được mùi quá nồng, Mộng Hoàn trước đây vẫn thường hay đi chợ nhưng không hiểu sao bây giờ hễ cứ nghe thấy mùi cá tôm, mùi tanh là lại buồn nôn.

Hai ngày trước cô quản gia cũng đã về, cô ấy đã nấy rất nhiều món ngon và hầm canh tẩm bổ cho Mộng Hoàn nhưng Mộng Hoàn cũng không ăn được bao nhiêu, hầu như là chỉ ăn cho có lệ, cho cô quản gia vui. Cô quản gia thừa biết điều đó nhưng vẫn nấu, vì cô quản gia sợ Mộng Hoàn đã ốm yếu lại không ăn gì thì lại sinh bệnh. Đột nhiên, sáng hôm nay cô quản gia đã nhận ra được điều gì đó bất ổn nên đã vội vàng nói với Mộng Hoàn.

- Thiếu phu nhân, kỳ kinh nguyệt của cô đã đến chưa? Hay là... có bị chậm trễ không?

- Hả? Tôi cũng không biết, bình thường thì kinh nguyệt của tôi cũng rất thất thường nên tôi cũng không để ý nữa. Nhưng... sao cô lại hỏi chuyện này?

Cô mỉm gia không hiểu sao lại cười tủm tỉm khiến Mộng Hoàn cũng tò mò theo.

- Có thể là... thiếu phu nhân đã có thai rồi đấy!

Mộng Hoàn bất ngờ, mấy hôm nay cô cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng mà ngẫm kĩ lại thì rất có khả năng.

- Có... có thai sao?

...

Mộng Hoàn trong lòng có chút mừng thầm, cả ngày hôm nay đầu óc cô điều nghĩ đến chuyện mà cô quản gia nói.

"Không lẽ mình lại có thai thật? Nếu... là vậy thì..."

Đáng lẽ Mộng Hoàn vẫn đang rất vui vậy mà lại buồn ngang vì nghĩ đến chuyện gì đó. Cơ mà cuối cùng cô vẫn quyết định mua que thử thai để biết kết quả.



...

Lúc chiều cô đã đến tiệm thuốc mua que thử thai nhưng mãi cho đến chiều cô mới có can đảm để thử, dù sao nếu đúng thì đây vẫn là lần đầu tiên Mộng Hoàn được làm mẹ, có chút bỡ ngỡ.

"Hai... hai vạch!!! Vậy là... trong bụng mình thật sự có em bé sao?"

Mộng Hoàn cầm chặt que thử thai trong tay, tim cô có chút run rẩy, cô vừa hớn hở vui mừng nhưng cũng vừa lo sợ.

"Tuy... anh ấy đã nói yêu mình nhưng nếu bây giờ mình nói với anh ấy mình có thai thì có phải là quá đột ngột rồi không? Dù sao lúc trước anh ấy cũng đã từng nói là không muốn để mình mang thái con của anh ấy. Hơn nữa hợp đồng hôn nhân vẫn còn chưa kết thúc, mọi thứ vẫn còn chưa chắc chắn."

Mộng Hoàn ở trong phòng tắm một lúc lâu, suy nghĩ và lo lắng rất nhiều thứ, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho Lâm Đình biết. Với lại dì sao cạch thứ hai cũng rất mờ, cô cũng không có kinh nghiệm nên không biết mình có thật sự mang thai hay không, vẫn đợi đi khám bác sĩ, có kết quả chính thức rồi tính tiếp.

Đúng lúc đó, Lâm Đình trở về, làm cô giật cả mình nhanh chóng giấu bao bì rồi que thử thai đi và bước ra ngoài.

- Lâm Đình! Anh về rồi!

- Em vừa tắm xong à? Không sao chứ, sắc mặt em có vẻ không ổn lắm.

- Em... em không sao. - Cố tỏ ra bình tĩnh như là không có gì.

- Còn chưa lau khô tóc nữa kìa, ngồi xuống đi, anh lau cho.

...

Trong khi Lâm Đình dịu dàng lau tóc cho cô, cẩn thận từng li từng ti vì sợ cô đau thì trong lòng Mộng Hoàn lại có cảm thấy có gì đó rất áy náy, càng là người mà cô quan tâm, xem trọng thì cô không muốn giấu giếm họ hay nói dối họ điều gì cả, huống hồ là một chuyện lớn như vậy.



- Lâm Đình... nếu lỡ như....

Định nói gì đó nhưng lại không dám.

- Hửm? Lỡ như thế nào? Sao đột nhiên lại không nói nữa?

- Không... không có gì đâu. Anh đi làm có lẽ là rất mệt rồi, hay là em xuống bếp hầm canh tẩm bổ cho anh.

- Không cần đâu, anh không mệt. Nhưng... Mộng Hoàn! - Đứng trước mặt nhìn thẳng vào mắt cô.

- Anh... anh sao vậy?

- Người hỏi câu đó là anh mới phải. Hôm nay anh thấy em rất lạ, rốt cuộc em bị sao vậy? Có tâm sự gì giấu anh đúng không?

Mộng Hoàn trong lìng có tà nên không ngừng né tránh anh.

- Em nhìn thẳng vào mắt anh. - Nghiêm túc.

- Em... em... em.... em chỉ là muốn hỏi anh. Anh thật sự không cảm thấy em xấu sao? Anh thật sự không chê bai vết sẹo to này trên gương mặt em sao? Dù sao thì cũng sắp đến thời hạn ba tháng rồi, anh có thể... không cần phải tiếp tục cuộc hôn nhân này, có thể... tìm người phụ nữ... (khác xinh đẹp hơn em.)

Mộng Hoàn còn chưa nói xong thì Lâm Đình đã bịt miệng cô lại.

- Em đang nói lung tung gì vậy. Sao này không được nói gì vậy nữa, cũng không được nghĩ ngợi lung tung nữa, biết chưa hả?

- Em... biết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.