Edit: Joan
Nhạc San hâm mộ nhìn mấy người trong đội được ngồi trên xe ba bánh đi trước. Họ phải mang hành lý của mọi người lên núi trước.
Đội trưởng đợi người bản xứ tới dẫn đường, thì kiểm kê số người một lần nữa, rồi xuất phát.
“Nếu không chúng ta đi theo bên kia nhé?” Khương Vị chỉ về hướng chiếc xe ba bánh mới đi.
“Có gì khác nhau à?” Nhạc San vừa chỉnh lại dây túi, vừa hỏi. Dưới sự đề nghị mãnh liệt của Khương Vị, cô chỉ để lại hai chai nước, không mang theo mấy túi đồ ăn vặt làm tăng trọng lượng. Nnhuwng mà nước cũng khá nặng, nên bị Khương Vị cầm lấy.
Khương Vị nhìn đội trưởng đã đi trước, thì vội vàng giải thích: “Đường phía sau đã được làm lại, có thể đi xe lên. Đường bên này chỉ đi bộ được thôi, mà cũng không dễ đi.”
Dù sao cũng phải đi, đường nào chả giống nhau.
“Chúng ta đi cứ cùng mọi người thôi.” Nhạc San nhìn về phía trước, đẩy Khương Vị, “Nhanh lên, đi thôi.”
Lúc đầu con đường nhỏ còn có thể chứa được hai ba người đi song song, đến chỗ hơi dốc thì chỉ có thể đi một mình. Không có cầu thang đá, đường đất bằng phẳng như mấy điểm du lịch, mà phải đi qua rừng cây.
Cây cối rậm rạp, nếu không có người bản xứ quen đường, bọn họ đã bị lạc từ lâu rồi. Con đường nhỏ uốn lượn, lúc xoay người phải có Khương Vị đỡ phía sau, thì Nhạc San mới có thể đi tiếp được. Cành lá sum suê, che khuất bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ti-hon/2411883/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.