Anh ăn xong mì liền bỏ bát ra ngoài, nhìn Nhạc San cầm khoai lang nướng lên, thì giơ tay cầm lấy. Lớp da màu nâu đỏ bị nướng vừa mỏng vừa phồng lên, hơi động vào liền bong ra, lộ ra lớp vỏ hơi cứng bên, ấn mạnh một cái, thì lớp thịt màu vàng lộ ra, còn tỏa ra hơi nóng hầm hập.
Nhạc San cúi xuống ngủi: “Thật thơm, thật ngọt.” Cô theo cầm lấy một nửa trong tay Khương Vị, cắn một miếng, lớp da dẻo bên ngoài bọc lấy lớp thịt mềm mại bên trong, ngậm trong miệng thì như biến thành nước đường, làm Nhạc San bất chấp việc còn nóng.
Cắn một miếng, hơi ấm đi từ thực quản xuống bụng, lại lan tỏa ra cả người. Vừa ngọt vừa thoải mái. Trời lạnh mà ăn khoai nướng thì đúng là mỹ vị.
Khương Vị nhìn Nhạc San híp mắt ăn, biểu cảm trên mặt càng thêm dịu dàng.
“Vì sao phải đi ngắm sao?” Nhạc San cảm thấy người mình đã hơi ấm lại, có cảm giác đã sống sót.
Khương Vị nhìn xem bầu trời bên ngoài, những chấm nhỏ lóe sáng ở trên trời, giống như chỉ cần lấy tay liền hái được: “Không phải cậu nói là cậu cầu nguyện với sao băng nên bị nhỏ đi sao.”
“Đúng vậy, tớ cảm thấy là do nó.” Nhạc San chưa từng nhìn thấy bầu trời ban đêm như thế này, sao vừa nhiều, vừa sáng lại rất gần, nên cứ nhìn chằm chằm bầu trời.
“Đêm nay có mưa sao băng.”
“Oa ——” Cái này cũng không giống với ngắm sao, đầu cô thò ra ngoài, như đang nhìn xem ki nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ti-hon/2411880/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.