Một giây trước, Mộ Thần còn thề sắt son với Ô Nha Nha rằng số tài vật đó đặt trong biệt thự rất an toàn, bởi vì anh ta sẽ bảo quản thật tốt. Nhưng giây tiếp theo, Ô Nha Nha liền bắt được hành vi tự tiện lấy đồ dùng của Liễu Như Nhứ.
Đây quả thực là thời khắc mất mặt nhất Mộ Thần từng trải qua.
Anh ta đè xuống lửa giận trong lòng, ngữ khí âm trầm quát: "Đem tất cả quần áo, giày lẫn châu báu trang sức cởi ra! Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, những thứ này là của Cẩm Khê, em chỉ có thể xem, không được đụng vào. Từ khi nào tầm mắt của em trở nên hạn hẹp như vậy?"
Nói xong câu này anh ta mới hoảng nhiên kinh cảm [1], tầm mắt của Liễu Như Nhứ vẫn luôn hạn hẹp như vậy. Bản tính của cô ta như thế nào, Mộ Thần vẫn luôn biết rất rõ.
[1] Hoảng nhiên kinh cảm: đột nhiên tỉnh táo ý thức được điều gì đó.
Cô gái nhỏ nhìn như khinh thường với vật ngoài thân, chỉ chuyên chú với sự nghiệp diễn xuất của mình này, chẳng qua là nguỵ trang ra một hình tượng. Liễu Như Như chân chính cùng với đám người ruồi nhặng bên ngoài phan long phù phượng [2] kia không có gì khác biệt.
[2] Phan long phù phượng: là câu thành ngữ Trung Quốc có nguồn gốc từ Pháp ngôn- Uyên khiên của nhà tư tưởng thời Hán- Dương Hùng. Theo đó rồng và phượng là con vật mang điềm lành trong truyền thuyết, dùng để chỉ người có quyền lực (rồng chỉ Hoàng đế, phượng chỉ Hoàng hậu). Câu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-qua-den/1006979/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.