Tôi lại bắt đầu nghiêm túc giảm cân, lập kế hoạch ăn uống hợp lý, tập luyện đúng giờ.
Lúc tôi chạy bộ trên sân tập, thỉnh thoảng sẽ ngẫu nhiên nhìn thấy Lục Trầm đang đánh bóng rổ.
Ngày hôm nay lúc đang chạy bộ lại không nhìn thấy anh, tôi không nhịn được nhìn ngó mấy lần.
Đến khi chạy tới vòng thứ ba thì cuối cùng cũng nhien thấy, anh ấy ra sân rồi, bên cạnh đang có rất nhiều nữ sinh vây quanh.
Họ đều cầm nước vỗ tay cổ vũ cho anh.
Trong lòng tôi cũng thầm cổ vũ cho anh.
Kết quả không chú ý nên vấp phải cục đá, liền trẹo chân.
Tôi ngã trên mặt đất, suýt nữa khiến một bạn nam đang chạy đằng sau vấp ngã.
"Xin lỗi...." Tôi thấp giọng nói.
Cậu ta chửi một tiếng, trên mặt tràn đầy ghét bỏ chạy vòng qua.
Tôi nhịn đau định nâng người dậy, khập khiễng đi đến dưới gốc cây.
Mắt cá chân sưng đến nỗi mắt thường cũng có thể thấy, Xem ra mấy ngày sau không thể vận động được rồi.
Tôi chán nản ấn thử lên mắt cá chân, đau tới mức thở hổn hển.
"Có phải đau lắm không?"
Sau lưng truyền đến giọng điệu quen thuộc, tôi quay đầu lại, Lục Trầm trên trán đầy mồ hôi đang đứng ở đó.
Cách nhau qua một lưới sắt, tôi vậy mà nhìn thấy sự lo âu trong mắt anh?
Tôi sững sờ, rồi vội lắc đầu, theo bản năng muốn tháo chạy.
Nhưng chân đau không đi được, tôi chỉ đành đứng một chân, bỗng một trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-nhieu-thit/3090090/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.