Tan học, lúc tôi ra ngoài, Lục Trầm đang sách chai nước đợi tôi.
Bạn học xung quanh điều hướng ánh mắt hóng hớt về phía tôi.
Tôi vội vàng kéo anh đến một bên.
"Sao thế?"
"Cái đó....anh sau này đừng đến tòa giảng đường đợi em nữa."
Tôi nắm chặt dây đeo cặp, tỏ ra bất an.
Tôi không muốn người ta dùng những ánh nhìn khác nhau để nhìn Lục Trầm.
Anh hơi ngây ra: "Tại sao?"
Tôi trầm mặc một lúc, không dám nhìn anh, liền nói dối.
"Em thấy....rất dễ gây nhiễu."
Anh cụp mắt nhìn tôi, rất lâu sau mới gật đầu: "Được, vậy hôm nay có đi đánh cầu không?"
"Không đi nữa, em còn phải xem luận văn...."
Thực ra là không phải, tôi chỉ muốn cách xa anh một chút.
"Em xem ở đâu, hay là cùng nhau đến thư viện."
"Không cần đâu, em muốn về kí túc xá." Tôi nhìn sự dịu dàng trong mắt anh, bổ sung thêm một câu: "Em muốn học một mình."
Như này thì....anh ấy nên hiểu rồi chứ?
Lục Trầm nhìn chằm chằm tôi mấy giây, thở dài.
"Được rồi, anh còn nghĩ rằng chúng ta đã thân thuộc rồi, vậy em cứ chuyên tâm học đi."
Anh nhét chai nước cho tôi rồi đi mất.
Tôi không cách nào lờ đi tia mất mát trong mắt anh, tâm tình lập tức rơi xuống vũng sâu.
Anh ấy chắc chắn cảm thấy tôi đang trêu đùa anh...
Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, trước khi hiểu được suy nghĩ của anh tôi không dám hành động thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-nhieu-thit/3090082/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.