Nhà trường tổ chức thi đấu môn bóng rổ, nghe nói Lục Trầm cũng tham gia.
Lần này tôi không muốn cổ vũ cho anh nữa.
Tôi ở thư viện xem luận văn, đột nhiên nhận được tin nhắn của Chương Tư Tư.
"Không ổn rồi, Lục Trầm đánh bóng rổ bị thương, được đưa đến phòng y tế rồi, hình như còn rất nghiêm trọng đó!"
"Hân Di, cậu xem chưa đấy? TT!"
Tim tôi nhảy lên, nhịp đập không khống chế được tăng lên.
"Rất nghiêm trọng" là nghiêm trọng bao nhiêu?
Sẽ không phải bị thương nặng chứ, sau này sẽ không thể đánh bóng rổ được?
Trong đầu luôn nhắc chuyện này không liên quan đến mình, nhưng chân vẫn không làm chủ được mà đứng dậy.
Tôi chạy ra khỏi thư viện, phi như bay đến phòng y tế.
Mình chỉ nhìn một cái thôi, chỉ một cái.
Đến phòng y tế, bên trong trống không, tôi lại tới từng phòng một.
Chuẩn bị đi hỏi bác sĩ thì đột nhiên cửa phòng vệ sinh trong phòng y tế bỗng mở ra.
Lục Trầm mặc bộ đồng phục đánh bóng đi ra, nhìn thấy tôi thì ngẩn người.
Tôi quét mắt nhìn anh, trên cánh tay có chút vết trầy da.
"Cái đó...tôi tìm bác sĩ....đi nhầm phòng rồi...."
Tôi lập tức nói dối, còn chưa ra đến cửa thì bị kéo lại.
"Hứa - Hân - Di, em nghĩ cái cớ kém chất lượng như vậy, anh sẽ tin à?"
Tôi quẫn bách quay đầu, anh lấy khăn giấy lau mồ hồ trên trán tôi.
"Chạy nhanh như vậy, lo cho anh tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-nhieu-thit/3090079/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.