Lục Trầm băng bó xong liền mang tôi ra khỏi phòng y tế.
"Nói đi, tại sao lại chặn anh."
Tôi có chút gượng gạo, lần hiểu lầm này rốt cuộc cũng được giải trừ rồi.
Có điều, tôi vẫn ngẩng đầu nói ra lời tận đáy lòng mình.
"Thực ra, chúng ta không phải người cùng một thế giới, em lại không xứng với anh. Kể cả chúng ta được tính là có qua lại thì trong mắt người khác cũng trở thành không phù hợp."
Hai tay tôi xoắn chặt vào nhau, nhìn thấy ánh mắt ánh mắt thâm trầm của anh.
"Chuyện giữa hai chúng ta....tại sao phải để ý đến ánh nhìn của người khác?"
Tôi cười nhạt: "Anh không phải em, anh không hiểu."
Bất luận về gia thế, thành tích, hay vẻ bề ngoài, anh ấy có thể dễ dàng có được. Còn tôi thì phải liều mạng nỗ lực mới đạt được.
Có những thứ....thậm chí không phải cứ cố gắng là sẽ đạt được.
Lục Trầm im lặng, bỗng nhẹ giọng nói.
"Nhưng anh lại không cảm thấy em không xứng với anh, em vô cùng ưu tú."
Tôi khó tin nhìn anh, trái tim bỗng rạo rực.
"Thật đấy, Hứa Hân Di, anh thấy em là một cô gái rất tốt."
"Một tay làm ra được một bài luận hay, đạt giải nhất hai cuộc thi viết liên tiếp, có thể chứng minh được em có bao nhiêu tài hoa."
"Em luôn nỗ lực học tập, không ngừng nâng cao bản thân, thi nghiên cứu sinh vào được đây, đã chứng minh được em vô cùng kiên trì và chăm chỉ."
"Mỗi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-nhieu-thit/3090077/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.