Nó chạy lịch bịch vào lớp, phi cái rầm tới bàn học. Tuy số nó đen đủi nhưng vẫn còn may mắn chán, nó vừa ngồi xuống ghế chưa đầy 10 giây thìtiếng trống vào lớp vang lên. Chỉ 1 phút sau đó, thầy chủ nhiệm bước vào lớp với dáng vẻ nho nhã, lịch sự. Mỗi lần nhìn thấy ông thầy chủ nhiệmkiêm dạy toán này là một nỗi tiếc nuối to đùng dâng lên trong lòng nó.Nó đang ước, phải chăng ông thầy ” Diêm vương” đang đứng trên bục giảngkia bớt hà khắc đi một tí, vẻ mặt bớt nghiêm trọng đi một tí có phải làhai bên thầy và trò đều vui vẻ hay không? Nhưng có vẻ ước muốn đó rấtchi là xa vời khi thầy ” Diêm vương” gọi nó lên kiểm tra bài cũ.
– Bùi Thị Mỹ Duyên lên bảng, làm cho tôi bài tập 2 phần b trang 5.
Nó ngớ người ra khi nghe thấy thầy giáo gọi tên mình, trong lòng nóbỗng kêu ” ầm” một tiếng. Thôi xong, đời nó coi như chấm dứt ngay saukhi câu nói của thầy kết thúc. Gọi nó lên bảng sao? Thế này là đangmuốn giết nó phải không? Từ khi cắp sách tới trường cho tới tận bây giờnó chúa ghét môn toán. Bởi sao vậy, rất đơn giản là đầu óc nó chậm tiếpthu với môn học này, dù có đi học thêm học nếm quanh năm suốt tháng thìcũng chỉ cải thiện lực học trên mức trung bình một tí. Chính vì không có năng khiếu về toán học nên càng ngày nó càng chán nản với mấy con số,dần dần kiến thức cũng sắp trở về với con số 0.
Run rẩy cầm quyển vở ghi và sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ngoc-nghech-va-anh-chang-dep-trai/76840/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.