” Yeoboseyo babeun meogeonni ….”Tiếng nhạc ở đâu mà sao nghe êm tai thế nhỉ? Nó nằm trên giường mơ mơ màng màng, vừa ở cõi mộng ảo vừa ở thế giới thực tại. Đáng lẽ ra nóphải bực tức khi bị tiếng nhạc làm thức giấc chứ nhỉ, đằng này lại nằmườn trên giường mà vùi đầu vào chăn, mặc kệ bản nhạc kia tiếp tục đánhcờ với Chu Công.
“Yeoboseyo babeun meogeonni ….”
Tiếng nhạc lại tiếp tục vang lên không ngớt, dừng rồi lại vang, dừngrồi lại kêu, lần này thì mèo lười của chúng ta không thể không bỏ qua,không thể không tức giận và không thể không tỉnh dậy để mà tìm ra nguồngốc tiếng nhạc kia. Nó vùng ra khỏi chăn, nháy mắt vào lần, chớp mắt vài cái, đầu óc nó đang dần dần thoát khỏi mộng để trở về với thực.
– Nhạc ở đâu ra thế? – Nó tự làu bàu, lầm bầm.
– Ầy, sao nghe quen quen – Độc thoại một mình.
– Hình như là tiếng nhạc điện thoại….. – Ngáp ngủ vài cái, mi mắt vẫn dính liền với nhau, hẳn là hai mí mắt nó yêu thương nhau quá nên khôngtách rời ra được.
– Cái gì? Nhạc điện thoại…
Ồ! Giờ mới phát hiện ra, chúng ta phải công nhận nó quá ngốc hay phải tán thưởng tài năng chậm tiếp thu của nó đây. Bằng vận tốc ánh sáng, nó phi thân tới bàn học, nhấc điện thoại lên, bấm nghe.
– Alô…
– Trời ơi, bà nội của tôi ơi, bà làm gì mà để bầy con cháu gọi mãimới hiện thân vậy hả… Đừng nói với mình là cậu vừa mới ngủ dậy đó nhá.Mặt trời sắp chiếu tới mông cậu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ngoc-nghech-va-anh-chang-dep-trai/76839/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.