Sau khi tống đượccái bãi chiến trường do hắn tiêu sái làm nên, nó mới nhận ra cái bao tửcủa mình đang biểu tình kịch liệt. Vứt bỏ một cái liếc mắt lên tầng 3,nơi có một tên đáng ghét nào đó đang nằm dưỡng bệnh, nó hừ lạnh lòngthầm nghĩ cho hắn ở một mình một khoảng thời gian, cho hắn chết đói,chết khát hoặc nhịn quá mà chết. Việc đại quan trọng của nó bây giờ làđi an ủi cái bao tử đang biểu tình chống đói. Thế này mới biết một khiđại tiểu thư của chúng ta bùng nổ thì trời mới biết nó đáng sợ thế nào,có lẽ còn kinh khủng hơn cả Ánh Linh.
Thẳng thắn đưa ra quyết định,nó đi ra quán cơm ở cổng bệnh viện, tự gọi cho mình một bát phở, côngnhận phở ở Hà Nội ngon thật, nước dùng ngon ngọt, đậm đà, sợi phở mỏng,dai, mềm, rất hợp khẩu vị của nó. Say sưa đánh chén xong một tô phở, cái bao tử đã được an ủi liền an phận mà tiếp tục làm nhiệm vụ. Ăn uống nonê xong xuôi cũng mất gần 1 tiếng đồng hồ, nó định bụng mua cho hắn tôcháo. Để hắn chết đói ra đấy cũng không nên, hắn dù gì cũng là ân nhâncủa nó, bỏ mặc hắn thì phũ quá. Ý nghĩ của nó đây sao? Quan tâm người ta thì nói luôn đi lại còn bịa đặt mấy lí do giời hỡi.
Đang trên đường đi lên phòng bệnh của hắn, nó gặp một bà cụ ăn mặc rất giảndị đang loay hoay tìm kiếm phòng bệnh. Lòng tốt trong con người nó trỗidậy, nó đi tới bên bà cụ nhẹ nhàng hỏi:
- Cháu chào bà,bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ngoc-nghech-va-anh-chang-dep-trai/2885755/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.