Dường như mọi thứ đều ngừng lại để lưu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp này, một khung cảnh lãng mạn, cả cảnh vật lẫn con người đều đang chìm đắmtrong cái gọi là hạnh phúc. Thế nhưng chỉ với một câu nói của ai kia đãphá tan khung cảnh bình yên:
– Mỹ Duyên này, em khóc hình như cũng vượt quá quy định rồi nhỉ, nhìn xem, vai áo anh ướt đẫm rồi, anh là người bệnh đó, em không sợ anh bịcảm lạnh sao? Vả lại đối với ân nhân của mình cũng không cần làm quá lên thế chứ, người ngoài nhìn vào lại tưởng hai chúng ta là một đôi thìbiết làm sao?
Sững người trước câu nói của hắn một lúc lâu, cuối cùng nó cũng nhậnra sự thất thố của mình mà vội vàng đứng dậy, lấy tay lau lau hai hàngnước mắt. Chỉ là mới vừa rồi nó vẫn còn đang đắm chìm trong cái hạnhphúc ảo tưởng, chỉ là vừa rồi nó đang tưởng tượng ra một màn tình cảmlãng mạn, nhưng mà nên trở về với thực tại thôi.
– Em … em xin lỗi, vì… vì.. anh tỉnh lại nên.. cho nên là … em rấtvui. Vừa rồi em có làm anh đau không? – Nó ổn định lại tinh thần, cốgắng nở một nụ cười, hướng hắn thêm một câu quan tâm.
– Không sao… không sao… chỉ là hình như cái bao tử của anh thì có sao.
– Đúng rồi, đã 2 ngày anh không ăn gì, hẳn là đói bụng đi. À, Ánh Linh vừa mua cháo, để em lấy anh ăn.
Nó đứng dậy, đi tới cầm chiếc cặp lồng cháo vẫn còn đang nóng hổi,cẩn thận mở nắp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-ngoc-nghech-va-anh-chang-dep-trai/2885754/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.