“Không phải như em nghĩ đâu.” Anh định giữ tay tôi, nhưng tôi đã tránh qua một bên, né cánh tay anh.
“Tay đã chạm vào người khác thì đừng nắm tay em, miệng đã hôn ngườikhác thì đừng nói chuyện với em, ánh mắt đã từng nhìn bóng dáng ngườikhác thì cũng đừng nhìn em.” Tôi nói nhàn nhạt, “Điều đáng tiếc là em có thể không để ý mọi chuyện nhưng riêng chuyện này, em ngại dơ bẩn.”
Tay anh chựng lại, nhẹ giọng thở dài: “Anh và cô ấy hoàn toàn không có gì…”
Tôi cười nhạt: “Hai người bên nhau nửa năm mà chỉ đơn thuần nắm taynói chuyện tình cảm, loại chuyện cổ tích như vậy anh nghĩ em tin sao?”Nói ra câu này, ruột gan tôi như muốn đảo lộn. Lúc này tôi mới nhớ đếncảnh lúc Tần Mạch vừa về nước, vẻ mặt giật mình lúc vô tình gặp tôi củaDịch Tình khi đến sân bay đón anh và biểu hiện lãnh đạm khi gật nhẹ đầuchào tôi của Tần Mạch… chắc là e ngại sự có mặt của Dịch Tình.
Anh bình tĩnh nhìn tôi: “Đây là sự thật, em phải tin anh.”
“Tần tiên sinh.” Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, “Tình cảmlà thứ mà em không đùa giỡn được, em không thể tiếp tục được nữa.”
Tôi xoay người định bỏ đi, quả nhiên anh cố sống cố chết giữ chặt tôi lại: “Anh chưa bao giờ đùa giỡn với em.” Anh nói rất nghiêm túc, ngóntay bấu chặt tôi, giống như chỉ cần lơi tay một chút tôi sẽ như làn khói nhẹ bay đi mất.
“Vậy là anh đùa giỡn với vị tổng giám xinh đẹp kia sao?’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959164/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.