Cuộc sống vẫn giống như trước
Tần Mạch không vì việc tôi đấm anh một cái trước khi xuất ngoại mànói chia tay, dĩ nhiên tôi cũng không thể vì anh đi đến xã hội tư bảnvạn ác mà cắt đứt liên hệ với anh được.
Như lời Tần Mạch nói, hiện giờ Internet vừa nhanh chóng, vừa tiện lợi không giống hồi xưa đã đi thì không biết ngày về.
Con người cũng thật kỳ lạ! Dù ở gần bên, tuy có nhớ nhung nhưng vìbận việc cũng có thể quên không gặp mặt còn khi đối phương đã ở một nơirất xa, có muốn lái xe đến gặp cũng không được thì cả hai lại khắc sâusự nhung nhớ.
Tôi và Tần Mạch hiện giờ là như vậy. Lúc còn ở chung một thành phốthì không thèm gọi điện cho nhau nhưng đến khi anh ở Mỹ còn tôi lại chôn chân ở Trung Quốc, cách nhau cả một Thái Bình Dương, thời gian lệchnhau cả mười hai tiếng đồng hồ lúc tôi đón bình minh thì anh đã ngắmtrăng vậy mà lại ăn ý gọi điện mỗi ngày hai lần.
Chẳng qua…
Anh không phải là người nói nhiều, tôi lại không biết nói gì với anhnên thường thì cả hai cầm điện thoại hỏi hôm nay làm gì, đi đâu, hỏixong, trả lời xong liền im lặng.Đối với việc này tôi cũng không hiểu vìsao, rõ ràng lúc tôi ở chung với Tần Mạch cũng khá hòa hợp mà.
Có một buổi chiều, tôi ôm một đống bản vẽ chật vật đứng chờ tại trạmxe điện ngầm thì thấy một chiếc BMW đậu trước cửa nhà hàng sang trọng,một người đàn ông từ trên xe bước xuống lễ độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959150/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.