Sáng hôm sau tôi tỉnh lại trên giường cùng với một tấm chăn ấm áp.Đầu thì nhức bưng bưng, ù tai, hai má lại nóng bừng bừng. Tôi ráng nângcánh tay sờ thử trán mình thì cảm thấy trong đầu cứ như có mười vạn cái cưa đang cưa gỗ, cưa qua, cưa lại làm người ta khó chịu muốn chết.
Mắc dịch…
Tôi không khỏi mắng thầm, vừa đấu tranh với thân thể mình gian nanngồi dậy. Bỗng nhiên một bên giường chùng xuống, một cánh tay mạnh mẽquàng ra sau lưng tôi đỡ tôi ngồi dậy: “Em sốt rồi.”
Thanh âm trầm thấp của Tần Mạch vang bên tai tôi qua tiếng ong ongtrong đầu biến thành một đường thẳng tắp, một lúc lâu sau tôi mới hiểuba chữ này của anh là gì nên ừ một tiếng rồi khàn khàn nói tiếp: “Emcũng nghĩ vậy.”
“Uống nước.”
Cúi đầu vào ly nước trên tay anh, tôi ngoan ngoãn uống nhưng dườngnhư việc đút nước cho người khác uống là một việc vô cùng xa lạ với anhnên ly nước lúc cao, lúc thấp, một hồi sau thì nước không đổ vào lỗ mũitôi thì cũng đổ xuống chăn ướt sạch.
Tôi âm thầm cúi đầu thở dài.
Đút hết ly nước, anh lấy ly ra mới thấy tấm chăn ướt sũng, gương mặtcó hơi khó coi, bèn hắng giọng một tiếng: “Lát nữa anh đưa em đến bệnhviện…” Lời còn chưa dứt, tiếng chuông ầm ĩ bỗng nhiên truyền đến, tôi cố gắng lướt con mắt hơi sưng của mình đến túi xách, móc điện thoại ra xem ai gọi đến thì Tần Mạch đã giật lấy.
“Hà Tịch bị bệnh, hôm nay xin phép nghỉ.” Anh nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959149/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.