“Yêu cầu của cô ta cũng đâu có khó, hà tất gì phải quật cường nhưvậy, em không thể nhận thua ao?” Từ Miễn Hoa nhìn dung nhan không màngdanh lợi của Hạ Di Hàng, không hỏi được nhưng vẫn muốn hỏi. 
Sau giờ ngọ của một mùa hè, an tĩnh thư thích ngồi trong quán cà phê, âm nhạc mềm nhẹ khẽ lướt qua trong gió, bao trùm lên cả không gian củatiệm, tách ra sự ồn ào ngoài đường, nơi này phảng phất như ở một thếgiới khác vậy, nhưng thỉnh thoảng lại có những chiếc xe lướt qua khungcửa sổ, nhắc nhở người bên trong trở về thực tế. 
Hạ Di Hàng chậm rãi khuấy đảo ly cà phê trên bàn, hương vị đắngnguyên thủy của cà phê rất phù hợp với tâm trạng của cô lúc bấy giờ. 
“Aizzz, em đúng là, làm người ta cảm thấy chẳng có cách nào với em.”Thấy cô hồi lâu vẫn không chịu trả lời, Từ Miễn Hoa thật sự không biếtnên nói như thế, cô em lớp dưới này, một chút cũng không mềm mại ôn hòanhư bề ngoài, trong xương cốt của cô, mỗi một tấc đều tràn đầy quậtcường và kiêu ngạo. Đã quyết định rồi thì cho dù người khác nói thế nàocũng không thay đổi. 
Biết nhau bảy năm rồi mà anh vẫn chỉ hiểu được cô một chút, có phải nên cảm thấy xấu hổ hay không? 
“Quản lý không cần lo cho em, em tốt lắm mà.” Hạ Di Hàng ôn nhu cười yếu ớt, phảng phất như mọi chuyện đều không hề xảy ra vậy. 
“Bây giờ em vẫn muốn gọi anh là quản lý sao?” Bất lực than thở, thoạt nhìn cô rất dễ nói chuyện, rất dễ gần, nhưng luôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-khong-muon-ket-hon/1299488/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.