Nhẹ nhàng tựa vào bàn bếp trong phòng trà, Hạ Di Hàng lén lút thở dài một hơi. Chỉ mới qua một buổi sáng mà thôi, cô đã cảm thấy như một nămđi qua, toàn thân cứng ngắc, tứ chi như nhũn ra, đây hết thảy cũng lànhờ vị tổng giám đốc vừa về nước kia ban tặng cho.
Không biết tại sao, cho dù bây giờ đã qua rồi nhưng chỉ cần nhắm mắt, trong đầu cô sẽ hiện lên cặp mắt sắc bén đáng sợ kia, cô chợt nhớ tớinhững lời nhận xét mà người ta dành cho vị tổng giám đốc này, tất cả mọi người đều nói, ánh mắt của anh ta là đáng sợ nhất, không ngờ đó là sựthật.
Chừng qua mười mấy phút đồng hồ, cô mới miễn cưỡng giơ tay lên, làmmột ly trà nóng, khi màu khói trắng nghi ngút khuếch tán cả căn phòng,cô nhắm mắt lại, cảm giác được sự thấp thỏm, lo lắng trong buổi họp hômnay dừng được lặng xuống.
Lần đầu tiên cảm thấy may mắn bởi sự kiên trì của mình, cô khôngthích uống những túi cà phê và túi trà bán đầy đường kia, cô chỉ thíchtrong ngăn kéo của mình có giữ một lon lá trà tự nhiên, cô cảm thấy,thói quen này có thể giúp cô trấn an được rất nhiều.
“Di Hàng.” Một giọng nói nam tính phá vỡ sự lặng yên của căn phòng.
Không cần mở mắt ra cô cũng biết đây là ai, cô lễ phép kêu một tiếng: “Quản lý.”
“Aizzz, nói bao nhiêu lần rồi, khi chỉ có hai người chúng ta thì cứgọi anh là Miễn Hoa đi.” Từ Miễn Hoa cười nhìn trợ thủ đắc lực của mình.
Nhàn nhạt dời con ngươi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-khong-muon-ket-hon/1299487/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.