Edit: Phạm Mai
Đêm, mọi thứ đều chìm trong yên lặng, tôi, buồn ngủ.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa chậm chạp nhưng không lớn vang lên.
Tôi run rẩy lỗ tai, nghi ngờ vừa rồi là do mình nghe nhầm, bây giờ cũng đã hai giờ sáng rồi, người nào lại gõ cửa chứ?
"Cốc cốc cốc" thanh âm kia lại vang lên, lúc này tôi mới xác định được, là có người gõ cửa.
Tôi đứng dậy xuống giường, mở cửa ra một khe nhỏ, một bóng dáng màu trắng nhân tiện chui vào.
"Âm Hạng Thiên, anh. . . . . . Sao anh lại lên giường chứ?"
Đáp lại tôi là một tờ giấy ghi chú bay bay, còn bị nước miếng của anh ta thấm ướt một mẩu nhỏ.
Tôi thử nhìn qua, trên đó viết: anh muốn ngủ cùng với em, không được quấy rối, nếu không anh liền cắn đứt ngón tay của em, không thì có thể thử một chút.
Rõ ràng có chuẩn bị mà đến, tôi im lặng ngã xuống đất, thật lâu sau mới bò dậy: "Anh không có nhầm lẫn chứ?"
Khóe môi con sói trắng hơi nhếch, nâng móng vuốt lên vỗ một cái, tấm ghi chú lật sang bên kia, mặt đó viết: yên tâm, đối với "Nhân thú" anh không có hứng thú.
Tôi không hiểu gì cả nhìn anh, hoàn toàn trong trạng thái mê mang.
Sói trắng chớp chớp mí mắt, giống như đang khi dễ vì tôi ngu ngốc vậy.
Moi ruột gan ra suy nghĩ kỹ một lát, tôi mới nhớ tới đây là bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng, không sai! Chính là 《 dị chủng run rẩy》, cũng gọi là. . . . . . 《 nhân thú lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-gia-nai-cua-tong-giam-doc-soi/551499/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.