Cảm xúc nhiều ngày chưa từng dao động qua bị câu nói không giải thích được"Thật xin lỗi" kia của Âm Hạng Thiên gây nhiễu loạn. Thận trọng như quản gia Dương cũng thấy tôi không giống với mọi khi, liền cùng tôi nóichuyện phiếm vài câu. Tôi nói mình không có việc gì, lúc này ông mới đimua nhu yếu phẩm hàng ngày.
Tới gần trưa, chị Lý nói cho tôibiết, xe của quản gia Dương bị hỏng, đến tối mới trở về. Trong tủ lạnhkhông có nguyên liệu nấu ăn, nên chị không thể chuẩn bị bữa trưa.
"Tôi không đói." Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận. Tới đây nhiều ngày như vậy, vẫn là quản gia Dương mua đồ ăn, chị Lý chuẩn bị bữa ăn chomọi người, tôi căn bản không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, tựnhiên cũng không nghĩ tới chuyện chạy trốn. Nếu có người ngoài đến,chẳng hạn như nhân viên giao hàng tận nơi, nói không chừng tôi sẽ có cơhội thoát ra, tuy rằng cơ hội mong manh đến đáng thương, dù sao cũng nên thử một chút.
Chị Lý đương nhiên không biết tôi đang tính toáncái gì, nghe tôi nói lại không muốn ăn cơm, chị lại lảm nhảm bản thânkhông có cách nào bàn giao với Âm Hạng Thiên. Tôi đành xuống nước, đểchị đi gọi đồ ăn ngoài.
Chị Lý gật đầu dạ vâng, xoay người rờikhỏi phòng khách. Tôi bất đắc dĩ nở nụ cười, quản gia Dương và chị Lýmỗi lần gọi điện thoại đều phải tránh tôi, tôi đã nói với họ không cầnlàm như vậy, bọn họ đều cao và khỏe hơn tôi, tôi căn bản không giànhđược. Chị Lý lại nói, đây là Âm Hạng Thiên giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-gia-nai-cua-tong-giam-doc-soi/551464/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.