Hoàng Bách Tùng cùng Bạch Băng Tâm mỗi ngày đều ở cạnh nhau, xa lắm cũng là nửa bầu trời, cô nhóc lúc nào cũng được cậu kèm cặp, rốt cuộc những bài học đầu tiên trong cuộc đời của cô nhóc này đều là anh chỉ dẫn.
Quả nhiên là được anh kèm cặp có khác, vừa đấm vừa xoa, lúc nạt nộ, lúc khinh thường cô, nhưng những lúc cô nản lòng anh lại dùng những lời ngon ngọt làm cô nhóc càng lúc càng phấn chấn hơn, cuối cùng, cô học hành càng lúc càng tiến bộ, chữ không gọi là đẹp nhưng khi Bạch Cẩu Thận nhìn thấy thôi đã cảm động muốn rơi nước mắt rồi.
Hai đứa ngồi vắt vẻo trên cành cây, một đứa ngồi vuốt vuốt tóc, còn một đứa lại nhìn lên trời suy nghĩ.
Hoàng Bách Tùng và Bạch Băng Tâm cách nhau chỉ nửa cành cây nên khi Hoàng Bách Tùng đột nhiên chồm người lên, nhảy xuống, người đã sát Bạch Băng Tâm đến không còn khoảng cách.
Cô nhóc giật mình:
- Anh định làm gì vậy? - Cô nhóc trừng mắt, đưa bàn tay nhỏ nhắn che chắn người.
Khuôn mặt đẹp trai non nớt kia nhe răng cười, Hoàng Bách Tùng nói nói:
- Tâm, anh còn chưa nhận công, anh bày em học, ít nhất em cũng phải bày lại anh thứ gì chứ?
Cô nhóc cũng không biết, trước đó cậu nhóc đã đòi công lâu rồi, chỉ thấy bà Nguyễn Lâm Như nhéo má mình mà nói: "Bách Tùng, con muốn thưởng thì gì không có, nhưng Băng Tâm nhà bác, bác nhờ cả vào cháu!"
Nói thế cũng hiểu, hai người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-boc-phet-va-hoang-tu-min/2477413/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.