Bạch Băng Tâm ngồi trên hàng ghế dài, ánh mắt hết nhìn đám nhóc đang chơi đùa lại nhìn Nguyễn Văn Lâm đang ngồi cạnh mình.
- Ê! - Cô nhìn cậu nhóc, trong đôi mắt nhỏ bé ấy in đậm hình bóng kia, muốn thu tất cả mọi tầm mắt vào cậu nhóc này.
Nghe tiếng cô nhóc, cậu nhóc quay người, khuôn mặt nhăn lại:
- Cái gì?
Bạch Băng Tâm xích xích lại gần cậu, hai mắt lóng lánh, càng lúc càng ngây thơ:
- Mình muốn vào nhà Lâm chơi, được không?
Nguyễn Văn Lâm nhìn cô nhóc, đôi mắt lóe lên tia nhìn, cái nhìn đó, cô nhóc này chưa thấy bao giờ.
Cậu nhóc không nói gì, chỉ đút túi đi vào lớp, Bạch Băng Tâm cười híp mắt, những đứa trong lớp nói, mỗi lần Nguyễn Văn Lâm im lặng, chính là lúc cậu ta đã đồng ý.
Buổi chiều, sau khi kết thúc buổi học, Bạch Băng Tâm dặn dò bác tài xế, sau đó nối gót theo bước chân của cậu nhóc kia.
Con đường thành phố ngày càng tách biệt, đường đất dần hiện ra cảnh cây cối xung quanh.
So với nhà của Bạch Băng Tâm, nhà của cậu nhóc này gần thành phố hơn rất nhiều.
Bạch Băng Tâm ở tận vùng ngoại ô, mà nhà trẻ này lại gần trung tâm thành phố, dẫn đến việc đưa đón hàng ngày của cô nhóc đều do một tay bác tài xế quản lí.
Nhìn khuôn mặt không hề hấn gì của cậu nhóc, Bạch Băng Tâm càng cảm thấy nản. Đã đi bộ hơn hai tiếng rồi mà tại sao vẫn chưa đến nhà của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-boc-phet-va-hoang-tu-min/2477393/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.