Cây bút xanh, đỏ, nguệch ngạc vẽ từng đường lên khuôn mặt trắng nõn bụ bẫm kia, vẻ mặt cậu nhóc cực kì sảng khoái thỏa mãn, cậu lại càng thích chí vẽ thật nhiều.
Vẽ xong, bàn tay cậu cũng nhuốm màu lông, cậu nhìn tác phẩm nghệ thuật do mình tạo ra, tấm tắc khen đẹp. Đắp kín chăn lên người, ngay cả đầu cũng không chừa ra, cậu nhóc mới an tâm đi vào phòng tắm.
Từ nhỏ, cậu không biết sợ là gì, tuy nghe nhiều người kể đi kể lại rằng trên đời có ma, nhưng cậu càng không tin là trên đời này có!
Suy nghĩ vẩn vơ, cậu rửa mặt một lúc cho tỉnh, sau đó vỗ vỗ má mình, đột nhiên, cảm giác ớn lạnh truyền đến từ sau gáy.
Đến khi quay người, cậu giật mình khi nhìn thấy một mái tóc đen xõa dài xuống tận đất, người khoác một chiếc áo trắng vấy máu, khuôn mặt gớm ghiếc đang trừng mắt nhìn cậu, cái lưỡi đỏ dài lều nghều.
Cậu sợ hãi đến nỗi đứng tim, chưa kịp la lên đã lăn ra đất bất tỉnh.
Bóng ma đó cười khà khà...
Khi cậu nhóc tỉnh lại đã là cuối buổi chiều, cậu lại đang nằm ngay trong nhà tắm, cũng may sàn khô rang nên quần áo cậu không bị ướt.
Cậu nhớ lại chuyện mình đã gặp ma, hai tay liền nổi da gà, nhìn ngó căn phòng.
Thật không ngờ, trong căn biệt thự này cũng có ma!
Khi rời khỏi phòng tắm, cậu nhìn chiếc chăn trùm kín nhưng vẫn nhô nhô kia, khóe miệng cong lên.
"Đáng đời con nhỏ!"
Chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-boc-phet-va-hoang-tu-min/2477368/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.